Mẹ Cố cười: “Mẹ hiểu mà, mẹ lúc trước cũng giống như vậy. Hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn, đến nhà mẹ đẻ con cũng không thể quay về, tuần trăng mật Lâm Tranh cũng không cách nào dẫn con đi, con muốn đền bù cái gì? Mẹ đưa con đi dạo trung tâm thương mại, con muốn mua cái gì thì mua cái đó có được không? Vừa lúc, cuối tuần này có tiệc đấu giá, nghe nói bên trong có một viên kim cương rất đẹp, con cũng không có nhiều trang sức lắm, mẹ kêu Lâm Tranh tới đấu giá cho con.”
Đường Trì vừa nghe đến kim cương cả trái tim đều run, người bình thường như nàng đời này chỉ thấy qua kim cương cara bình thường, nào dám trực tiếp mơ ước có được viên kim cương như thế, buột miệng liền hỏi: “A, chắc hẳn là viên kim cương rất quý giá.”
Mẹ Cố cười tủm tỉm nói: “Mẹ nghe nói viên kim cương đó chất lượng không tồi nhưng không lớn lắm, nhiều nhất mấy ngàn vạn thôi. Đến lúc đó mua về làm thành vòng cổ rồi đeo trên người con, mẹ thấy con cũng không có mang trang sức gì trên cổ.”
Đường Trì: “…”
Mấy ngàn vạn, không đắt. Nghèo khó thật TM hạn chế sức tưởng tượng của con người (*TM: câu chửi tục, có nghĩa là “Mẹ nó!”).
Cho nên ở thế giới này nàng rốt cuộc là dẫm phải vận c*t chó gì mới được nhà họ Cố coi trọng?
***
Tuy rằng mẹ Cố nói như vậy nhưng Đường Trì cũng không phải thật sự tin, cô cảm thấy không quá thực tế.
Người nhu thuận nghe lời, nếu nhà họ Cố muốn tìm, khẳng định muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, những cô gái so với Đường Trì còn muốn xinh đẹp hơn, hoàn mỹ hơn, thậm chí gia đình môn đăng hộ đối cũng không phải không có.
Vì cái gì hết lần này đến lần khác khiến cho Cố Lâm Tranh chú ý và cưới Đường Trì?
Đường Trì cảm thấy trong chuyện này khẳng định còn có lý do khác.
Trong khoảnh khắc, Đường Trì cảm thấy bản thân đã đạt tới chỉ số thông minh đỉnh cao trong cuộc đời.
Cùng mẹ Cố nói chuyện vài câu, tối hôm qua cả đêm cô không ngủ, nháy mắt cảm thấy cơn buồn ngủ tới liền nói chính mình muốn đi ngủ nướng.
Sau đó mẹ Cố liền dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô một cái.
Đường Trì: “…”
“Được được, con đi nghỉ ngơi đi.”
Mẹ Cố sợ cô mệt mỏi nên cho cô đi nghỉ ngơi. Chờ Đường Trì nằm trên giường mới hoàn toàn kịp phản ứng một sự thật.
Nima, cô xuyên qua, thật sự đã xuyên qua a!!! (*Nima: câu chửi tục, có nghĩa gần giống đ*t m* m*y).
Sao có thể bình tĩnh, sao có thể tự nhiên như vậy chứ!
Ngủ một giấc tỉnh dậy liền biến thành một người khác…Không đúng, người này vẫn là cô!
Nhưng cuộc sống hoàn toàn khác nhau, cho nên có thể nói là người khác cũng không sai.
Vậy lý do nàng xuyên qua là gì?
Đường Trì cẩn thận nhớ lại những sự việc đã xảy ra với chính mình ở tiệc ăn mừng tối hôm qua. Sau khi nhận được tin tức bạn trai nhỏ muốn chia tay, bạn bè cũng khuyên cô nghĩ thoáng một chút, đánh thắng trận đấu có tiền rồi thì kiểu bạn trai nhỏ trắng trẻo nào mà chẳng có…Sau đó, cô vẫn uống say.
Tiếp theo, sự việc sau khi uống say Đường Trì không hề có ấn tượng.
Dù cho sau khi cô có ý thức thì cũng đã biến thành Đường Trì này. Cô lại cẩn thận hồi tưởng lại một lần cuộc sống của nguyên chủ, mặc dù một số nơi còn có chút mơ hồ nhưng trên cơ bản cô ấy có tính cách nhu thuận, nội tâm vẫn tương đối tốt đẹp, không có xảy ra sự việc thê thảm gì hay đau đớn nào.
Thông thường người bị xuyên qua không phải đều có lý do nghẹn khuất gì hay sao? Người bình thường xuyên qua đều vì nguyên chủ báo thù…
Nhưng mà nguyên chủ gả cho nhà họ Cố giàu có như vậy, ông xã lại là người siêu cấp đẹp trai, cho dù chỉ là hợp đồng - - thì nhìn vào cũng rất tốt không phải sao? Đường Trì nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra lý do mình bị xuyên qua, liền nằm ở trên giường nhìn trần nhà phát ngốc, một lúc sau cơn buồn ngủ kéo tới khiến cô ngủ lúc nào không hay.
Duy nhất có chút trí nhớ là lúc giữa trưa cô vẫn không có rời giường, người hầu tới gọi cô, cô mơ mơ màng màng đáp lại: “Không đói bụng, tôi muốn ngủ.”
Sau đó lại tiếp tục ngủ, chờ khi cô tỉnh dậy đã là ba giờ rưỡi chiều.