Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối những năm 70, đợt thanh niên trí thức cuối cùng phải về nông thôn, mà trong nhà chỉ có thể giữ lại một người.  

 

Mẹ nói: “Em con từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, lại còn xinh xắn hơn, để nó sống ở thành phố sẽ an toàn hơn.”  

 

Tôi vừa định lên tiếng thì em gái đã quỳ sụp xuống: “Chị học giỏi, ở lại thành phố sẽ có ích hơn! Để con đi đi mẹ!”  

 

Em nhất quyết như vậy, mẹ không lay chuyển được nên đành chiều theo ý nó.  

 

Khoảnh khắc bước lên tàu, em gái ngoảnh lại nhìn tôi, khóe môi cong lên: “Chị, kiếp này em cũng sẽ trở thành phu nhân của chủ tịch.”   

 

Tôi biết nó đã trùng sinh, nhưng điều tôi không chắc… là liệu nó có dám chặt một ngón tay của mình hay không.  

 

1

 

Cũng là con gái, nhưng từ nhỏ mẹ đã thiên vị em gái hơn tôi.  

 

Có lẽ bởi vì tôi vừa biết cầm rìu chẻ củi từ bé, còn em thì phải mất ba ngày ba đêm mẹ mới sinh ra được, đúng là cục vàng cục bạc.

 

Từ nhỏ em đã ốm yếu, lại sinh vào mùa đông, mới ở cữ chưa bao lâu đã bệnh lên bệnh xuống mấy lần.  

 

Còn tôi thì chẳng sao cả, chạy nhảy khắp nơi với lũ trẻ trong xóm… nghịch tuyết, nặn người tuyết, vui chơi thỏa thích.  

 

Lớn hơn chút nữa, việc nặng việc nhẹ trong nhà đều đến tay tôi. Mới mười mấy tuổi, tôi đã theo ông Lưu chuyên g.i.ế.c heo ở đầu phố làm phụ việc, mỗi lần ông ấy chia cho ít huyết heo hay nội tạng thừa, mẹ lại bĩu môi: “Việc nhà thì không chịu làm, lại đi làm cho người ta, mang về toàn mấy thứ trời ơi đất hỡi!”  

 

Tôi cười nói: “Con mà đem mấy thứ này qua nhà thím Vương, chắc thím phải thơm con mấy cái đấy! Sao mẹ lại chê?”  

 

Mẹ lườm tôi: “Bà ta là dân quê, sao mà so với tao được! Mày đúng là giống hệt ông nội, chân quê đặc sệt! Nhìn lại xem có chỗ nào ra dáng con gái không?”  

 

Mẹ là dân thành phố, mẹ kiêu kỳ, mẹ chỉ ăn ba rọi chứ không động đến thịt nạc.  

 

Em gái giống mẹ, cũng yếu ớt, cũng kén chọn, mỗi lần đổ bệnh lại ngốn mất một nửa tiền lương của cha.  

 

Thế nên mẹ cưng em hơn tôi cũng là lẽ đương nhiên.

 

Sau này, chính sách bắt buộc thanh niên trí thức phải về nông thôn được ban hành. Cha tôi bị điều đi tận vùng xa xôi của Quý Châu, còn trong nhà chỉ được phép giữ lại một đứa con.  

 

Mẹ đã sớm quyết định người phải đi chính là tôi.  

  [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-1.html.]

Nhưng để tỏ ra công bằng, bà vẫn gọi cả tôi và em gái lên trước mặt.  

 

Mẹ ra vẻ “tốt bụng” dúi vào túi tôi một nắm kẹo mỡ lợn, tôi hiểu ý bà… kiếp trước tôi đã có thể liều mạng tạo ra con đường m.á.u giữa chốn nông thôn khắc nghiệt, cuối cùng trở thành phu nhân của chủ tịch, vậy thì kiếp này… chẳng phải tôi có thể trở thành chủ tịch chân chính luôn sao?  

 

Thế nên, tôi không hề sợ về nông thôn.  

 

Mẹ nói: “Trên quy định chỉ được giữ lại một đứa ở bên mẹ, mà cha tụi con thì lại đi xa như vậy… Em con từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, lại còn xinh xắn hơn, để lại thành phố cũng an toàn hơn.”  

 

Tôi biết rõ đây không phải là lời thương lượng, mà là một quyết định đã được thông báo sẵn. Tôi còn chưa kịp trả lời, em gái bỗng quỳ sụp xuống:  

 

“Mẹ! Chị học giỏi lại đảm đang, ở lại thành phố sẽ giúp ích được nhiều cho mẹ! Con nguyện ý về nông thôn! Mẹ, xin hãy để con đi!”  

 

Tôi ngồi trên chiếc ghế trúc bên cạnh, lặng lẽ quan sát em gái.  

 

Kiếp trước, nó từng khóc lóc suốt mấy ngày trước mặt mẹ, thậm chí còn giả bệnh chỉ để tránh phải về nông thôn. Vậy mà bây giờ lại tranh giành để đi?  

 

Tôi chỉ suy nghĩ thoáng qua một chút rồi lập tức hiểu ra… Nó cũng sống lại rồi.

 

2

 

Ban đầu mẹ tôi không đồng ý để em gái xuống nông thôn, mặc cho nó khóc lóc thế nào cũng không chịu nhượng bộ.  

 

Mãi đến khi nó cầm d.a.o kề lên cổ mình, mẹ tôi mới hoảng loạn mà gật đầu đồng ý.  

 

Ôi dào, em gái tôi ấy à… từ nhỏ đã sợ đau, làm sao có gan tự làm mình bị thương thật chứ?  

 

Màn kịch này kéo dài đến tận tối mới kết thúc, nguyên nhân không phải vì ai đã lay chuyển được ai, mà là vì mẹ tôi và em gái khóc mệt quá. Đến khi bụng réo ầm lên, hai người mới nhận ra cả ngày nay chẳng ai dọn cơm cho họ.  

 

Mẹ gọi tôi vào, vừa thấy mặt đã mắng xối xả: “Tống Nhàn! Mày muốn c.h.ế.t đấy hả! Trời tối thế này rồi mà còn chưa nấu cơm?!”  

 

Tôi thản nhiên đáp: “Con thấy hai người khóc thương tâm quá, chắc cũng không còn tâm trạng ăn uống nên con ăn trước rồi.”  

 

“Trời ơi là trời! Tao sao lại đẻ ra cái đứa con trời đánh này chứ!” Mẹ tôi tức đến đập bàn, lớn tiếng trách móc, “Em mày sợ mày cực khổ tự nguyện đi về nông thôn, thế mà mày lại nhởn nhơ ăn uống chẳng đoái hoài gì đến mẹ với em gái!”  

 

Mắng to như thế, xem ra chắc cũng chưa đói lắm đâu.  

 

Tôi hờ hững đáp: “Con đâu có ép nó đi, con đi cũng được mà.”  

 

Chẳng ngờ em gái tôi lập tức nhảy dựng lên, vội vàng hét lớn: “Mẹ! Con muốn về nông thôn! Con muốn đi!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang