Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một đơn hàng lớn bị thiếu nguyên liệu, chúng tôi biết tin thì lập tức cung cấp ngay.  

 

Chỉ trong một chuyến hàng, chúng tôi đã thu về ròng rã hai nghìn tệ!  

 

Tôi đưa cho chú Vương một nửa, số còn lại đổ vào đầu tư vận tải.  

 

Cứ thế, sau vài lần giao dịch, việc làm ăn ngày một phát triển, bánh răng vận mệnh cũng bắt đầu xoay chuyển.  

 

……

 

Sang năm thứ hai, chú Vương được công nhận là triệu phú hộ, nhưng sức khỏe của ông ấy lại suy sụp.  

 

Bác sĩ chẩn đoán, ông ấy bị sỏi thận nghiêm trọng, viên sỏi đã ăn sâu vào thịt dẫn đến hoại tử.  

 

Dù có làm phẫu thuật cũng không thể tiếp tục vất vả được nữa.  

 

Kiếp trước, tôi biết ông ấy từng mắc bệnh… nhưng tôi không ngờ nó lại đến đột ngột như vậy, gần như không có dấu hiệu báo trước.  

 

Tối hôm đó, chú Vương nắm lấy tay tôi, giọng nói nặng trĩu:  

 

“Tiểu Nhàn à, chú không thể làm liên lụy đến cháu được nữa. Nhưng cháu là con gái, lại bôn ba bên ngoài, chú lo lắm…”  

 

Nói rồi, ông ấy nghẹn ngào bật khóc.  

 

Ông ấy luôn tự trách mình vô dụng, thậm chí còn định tát vào mặt mình.  

 

Có những bậc cha mẹ vì không thể mang đến cuộc sống tốt đẹp hơn cho con cái, mà dằn vặt đau khổ.  

 

Nhưng cũng có những bậc cha mẹ, lại trút hết cơn giận vì sự bất lực của mình lên con cái và người bạn đời của mình.  

 

Tôi vỗ nhẹ lên tay ông ấy, trấn an:  

 

“Chú đừng lo. Cổ phần trước đây vẫn sẽ giữ nguyên, lợi nhuận cháu vẫn chia theo tỷ lệ cho chú… Còn những chuyện khác, chú cứ để cháu lo.”  

 

Có lẽ vì lời tôi nói, cuối cùng chú Vương cũng nhẹ nhõm thở ra.  

 

Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay lúc tôi sắp rời đi, Vương Mỹ Quyên lại chạy theo sau tôi.  

 

Suốt mấy năm qua, chân em ấy đã hồi phục khá tốt, giờ đây ánh mắt em ấy kiên định vô cùng.  

 

Em ấy nói, muốn cùng tôi gây dựng sự nghiệp.  

 

……

 

Cuối năm ấy, tôi nhận được một đơn hàng cực lớn.  

 

Lợi nhuận có thể lên đến hàng chục nghìn tệ, nhưng nếu không giao đúng hẹn thì tiền phạt sẽ gấp ba lần.  

 

Tôi bàn bạc với Trương Lỗi, đội trưởng đội vận tải, và Vương Mỹ Quyên.  

 

Nếu không làm vụ này, cái tên "Xưởng Gỗ Tống Nhàn" sẽ chẳng thể nổi danh được.  

 

Vậy là tôi và Vương Mỹ Quyên lặn lội qua 5-6 tỉnh, cuối cùng cũng gom đủ số gỗ được yêu cầu, chỉ còn chờ đưa hàng lên tàu.

 

12  

 

Ban đầu mọi chuyện vẫn rất thuận lợi, thế nhưng ngay lúc sắp xuống tàu, chúng tôi lại bị chặn lại.  

 

Phó cục trưởng Khâu Xuân của cục lâm nghiệp thành phố B chống nạnh, đặt m.ô.n.g lên một chiếc ghế nhỏ, ngồi lù lù ngay tại bến phà, suốt cả buổi không chịu ký thông hành để cho hàng được bốc dỡ.  

  [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-6.html.]

Thời điểm này, tất cả gỗ vận chuyển bằng đường thủy đều phải có chữ ký xác nhận của chính quyền địa phương mới được phép xuống tàu.  

 

Nếu bị phát hiện quá tải, chắc chắn sẽ bị phạt nặng.  

 

Chúng tôi làm ăn đường đường chính chính, nhưng những chuyện xã giao cơ bản, tất nhiên cũng hiểu.  

 

Tôi mỉm cười, lễ phép đưa bao thuốc ra:  

 

“Anh Khâu, mời anh hút điếu thuốc.”  

 

Mấy tên đàn em phía sau anh ta mỗi người một bao Hồng Tháp Sơn, coi như quà gặp mặt.  

 

Thế nhưng không ai nhận lấy, chỉ nhìn tôi một cách lạnh nhạt.  

 

Khâu Xuân cười cười, giọng điệu lười nhác:  

 

“Cô nhóc à, chúng tôi cũng đâu làm khó cô, nhưng muốn làm việc thì phải có lễ vật chứ… 500 tệ, không hơn không kém.”  

 

Vừa nghe xong, Vương Mỹ Quyên lập tức nổi giận!  

 

“Tính dựa vào cái mác này rồi làm cướp à?! 500 tệ mà anh cũng nói ra được hả?!”  

 

Khâu Xuân vỗ vỗ vào ống quần, bật cười lạnh nhạt:  

 

“Cứ cho là thế này đi, mấy con tàu gỗ này của cô chẳng phải chở hàng đến nhà máy in ở phía Nam sao? Ít nhất cũng kiếm được 10 nghìn tệ chứ gì? Tôi chỉ lấy 500 đi uống rượu, vậy là quá đáng sao?”  

 

Nghe anh ta nói thế, tôi lập tức hiểu ra… Khâu Xuân đã theo dõi tôi từ trước.  

 

Không đưa tiền, hàng sẽ không được thông qua.  

 

Vương Mỹ Quyên thấy tôi im lặng, sợ tôi nghĩ quẩn nên thì thầm bên tai tôi:  

 

“Chị, cả gia tài của chúng ta đều nằm trên mấy con tàu này! Chúng ta còn vay không ít tiền nữa, đừng nói 500, đến 50 tệ cũng không có mà đưa đâu!”  

 

Tôi đương nhiên biết rõ điều đó.   

 

Nhưng nếu không có lệnh bốc hàng, tàu gỗ không thể cập bến, vậy thì tất cả công sức xem như đổ sông đổ bể.  

 

Tôi thản nhiên nói:  

 

“Anh Khâu, 500 tệ này, tôi có thể viết giấy nợ.”  

 

Vừa nói, tôi vừa rút ra một tờ giấy và cây bút, nhanh chóng viết giấy vay nợ.  

 

Thế nhưng, Khâu Xuân không thèm nhìn lấy một cái, xé nát ngay trước mặt tôi.  

 

Tôi khẽ cong khóe môi, biết ngay thứ này không giải quyết được vấn đề.  

 

Nếu mềm không xong, vậy thì chỉ còn cách chơi cứng.  

 

Tôi khẽ đưa mắt ra hiệu cho Vương Mỹ Quyên, hạ giọng dặn dò:  

 

“Lát nữa thấy chị hành động thì em lùi về sau nhanh lên nhé, đừng để bọn chúng bắt được.” 

 

Dù chân của Vương Mỹ Quyên đã chữa lành nhưng tốc độ chạy vẫn không thể so với người bình thường.  

 

Tôi không thể để em ấy bị tàn phế lần nữa.  

 

Lùi lại hai bước, tôi vớ lấy một cái xẻng sắt giương lên trước mặt thủ thế sẵn sàng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK