Bạn bè tôi đều nhìn cô ta với ánh mắt kỳ quặc.
Nhìn tôi vẫn giữ im lặng, họ bắt đầu cảm thấy tôi quá hiền lành nhưng lại quá xui xẻo khi có một gia đình như thế này.
Thế là, họ đứng ra bênh vực tôi.
Bà Lưu ở đầu phố bĩu môi, giọng không vui:
“Tống Nhàn là đứa tôi trông tới lớn lên đấy! Hồi bé, bà thiên vị Tống Nhã, mùa đông nó bị ngã lăn ra ngoài đồng, suýt nữa c.h.ế.t cóng, bà có đi tìm nó không?”
“Giờ con bé thành đạt rồi, bà hưởng ké cũng chẳng sao. Nhưng mà trắng trợn cướp đoạt thế này, tôi thật chưa thấy bao giờ!”
Những người khác cũng đồng loạt gật đầu, mẹ tôi tức giận hét lên:
“CÚT! CÚT HẾT CHO TÔI! CHUYỆN NHÀ TÔI, CÁC NGƯỜI LẮM MIỆNG GÌ?!”
Tôi nhìn bạn bè mình, thầm nghĩ, nếu hôm nay họ ở đây thì chắc chắn sẽ vì tôi tranh luận đến cùng.
Nhưng hôm nay là ngày vui, tôi không muốn làm mọi người mất hứng nên chỉ nháy mắt với Vương Mỹ Quyên, bảo em ấy dẫn bạn bè đi tham quan xưởng gỗ.
Khi mọi người đều đã rời đi, tôi mới ung dung ngồi xuống ghế sofa, bình thản nhìn Tống Nhã, chậm rãi lên tiếng:
“Mày muốn đất của chị?”
“Mày có biết chị đã giành được mảnh đất này như thế nào không?”
Tống Nhã bĩu môi: “Thì chẳng phải là chị kiếm tiền rồi mua sao?”
“Mày muốn bao nhiêu?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, không vòng vo:
“Tống Nhã, đừng giở trò với chị. Mày hiểu con người chị mà, chọc giận chị rồi thì chỉ có một mất một còn thôi.”
Mẹ tôi nghe vậy lập tức nổi đóa:
“Cái gì mà một mất một còn?! Mày không phải nên lo cho em gái cả đời sao?! Mày…”
Tôi lạnh lùng liếc bà một cái, giọng đanh thép:
“Muốn sống sung sướng thì im miệng lại! Mẹ thương nó như vậy, nó đã cho mẹ tiền tiêu chưa? Nó có mua áo lông chồn cho mẹ không? Mẹ nhìn lại bộ đồ mình đang mặc đi, còn không bằng cái khăn lau bếp nhà tôi đâu!”
Mẹ tôi vốn khinh thường dân quê, nhưng vừa rồi tận mắt thấy những người ở đây ăn mặc còn sang chảnh hơn mình, chắc chắn bà ta đang khó chịu lắm.
Tôi cười lạnh:
“Bà nghĩ tôi ngu hay ngốc hả? Dựa vào mối quan hệ của tôi bây giờ, bà tưởng chỉ cần hai cái môi chạm vào nhau là có thể lấy được tiền từ tay tôi chắc?”
Mẹ bị tôi chặn họng, không nói nổi một lời.
Bà ta chỉ cố gắng gượng giọng:
“Dù sao cũng là chị em ruột… giúp nó một chút có sao đâu…”
Không nghi ngờ gì, mẹ tôi muốn sống thoải mái.
Bà ta thừa biết Tống Nhã không đáng tin, nhưng bà không cam lòng bỏ mặc nó.
Thấy mẹ không thể trông cậy được gì, Tống Nhã hừ lạnh: “Tôi chỉ muốn mảnh đất này, vậy là xong nợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-8.html.]
Nợ?
Tôi tức đến phì cười!
Bước lên một bước, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta!
Chát!
Tôi ra tay mạnh đến mức khiến Tống Nhã hoa mắt chóng mặt, trước mặt như hiện lên cả một bầu trời đầy sao.
Tôi gằn giọng từng chữ, sát khí lạnh lẽo:
“Nghe cho rõ đây, Tống Nhã, cái gì gọi là nợ hả?! Tao chưa bao giờ nợ mày cái gì cả! Xuống nông thôn là chính mày tự chọn! Lấy chồng cũng là do mày tự chọn!”
“Nếu đã nói đến nợ thì chính mày mới là người nợ tao!”
“Kiếp này tao vốn chẳng định đòi lại rồi. Vì tao biết có làm lại từ đầu, tao vẫn có thể liều mình mở ra con đường sống. Tao không sợ, vì tất cả đều do tao tự kiếm được!”
“Nhưng mà… mày đúng là cái loại không biết điều!”
Chát!
Tôi giơ tay lên, lại vung thêm một cái tát!
Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ hả giận, thế nên tôi tát liên tiếp mấy cái nữa!
Đến khi hoàn hồn lại, tôi mới nhận ra khuôn mặt của Tống Nhã đã sưng đỏ in đầy dấu tay.
Tôi nắm tóc kéo cô ta thẳng dậy, bởi vì tôi biết cô ta sẽ giả vờ ngất.
Vậy nên tôi ép cô ta phải nhìn thẳng vào mắt mình, chậm rãi nói từng chữ một:
“Muốn mở tiệm bánh bao thì cứ mở, nhưng đừng làm bẩn đất của tao. Chọc giận tao thì dù thời đại này vàng bạc đầy đất, tao cũng sẽ khiến mày không tìm nổi một cọng lông mà nhặt!”
“Còn nữa, mày nghĩ Trương Phồn Thịnh dễ dàng buông tha cho mày như vậy chắc? Đừng ép tao phải đi điều tra!”
Theo những gì tôi biết, Trương Phồn Thịnh không phải loại người dễ bị cắm sừng rồi bỏ qua.
Tôi quá hiểu hắn.
Hắn ta giỏi nhất là đánh hơi, dù có trốn xa bao nhiêu, hắn ta cũng có thể lần theo dấu vết tìm được.
Kiếp trước, tôi đã từng chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị tóm lại giữa đường.
Bây giờ, Tống Nhã lại có thể vênh váo tuyên bố muốn mở tiệm bánh bao?
Làm sao có thể không có gì uẩn khúc?
Cô ta run rẩy, mặt mũi trắng bệch:
“Không… không thể nào đâu chị… chị ơi…”
“Em hết đường sống rồi… Chị… chị giúp em đi…”
Tôi lười nghe tiếng khóc lóc nỉ non của cô ta, lập tức ném hết đống đồ mà cô ta mang đến ra ngoài cửa.
Lần này, mẹ tôi không chạy theo Tống Nhã mà lại đổi giọng nịnh nọt, dỗ dành tôi, thậm chí còn chủ động xin lỗi.
Bà ta cứ tưởng mình có thể ở lại, nào ngờ vẫn bị tôi từ chối thẳng thừng.