Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Vương Mỹ Quyên không nghe lời tôi, em ấy vẫn kiên quyết đứng bên cạnh, chẳng hề có ý định lùi bước.  

 

Lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, bao năm qua, tôi đơn độc một mình, nhưng giờ đây đã có người sát cánh cùng tôi rồi.  

 

Tôi siết chặt cán xẻng, giọng nói dõng dạc:  

 

“Tôi là con gái, dấn thân vào giang hồ, dựa vào đúng một chữ ‘gan’. Bây giờ thứ đáng giá nhất trên người tôi chính là cái mạng này.” 

 

“Anh muốn tờ giấy nợ này thì cứ cầm lấy. Tôi nhất định sẽ trả, thậm chí có thể tính cả lãi suất.”  

 

Nói đến đây, tôi đột nhiên đổi giọng, khóe môi khẽ nhếch lên:  

 

“Còn nếu không muốn, thì chúng ta cứ đánh một trận đi. Đến khi cảnh sát hình sự tới, họ sẽ điều tra xem mấy con tàu này có đủ điều kiện cập bến hay không. Nhưng còn mấy tấm áo trên người các anh…”  

 

“Tôi sẽ dùng chính cái mạng này để đổi lấy!”  

 

Tôi siết chặt cây xẻng, ánh mắt sắc bén, tư thế đầy sát khí.  

 

Kiếp trước, khi đám chủ nợ xông vào nhà đòi tiền, tôi đã từng chặt đứt một ngón tay để trả nợ!  

 

Từ lúc ấy, tôi đã không sợ c.h.ế.t nữa rồi.  

 

Giờ đây, tôi đứng vững như núi, nhìn đám đàn ông trước mặt liếc nhau do dự, trên mặt đã có kẻ lộ vẻ sợ hãi.  

 

Chắc bọn họ không ngờ một con bé như tôi lại gan góc đến mức này!  

 

Sau khoảng thời gian bằng một điếu thuốc, đột nhiên Khâu Xuân bật cười.  

 

13  

 

“Tôi đã tự hỏi không biết kẻ nào gan lớn đến mức dám nhận đơn hàng này, hóa ra tôi đoán không sai chút nào!”  

 

Khâu Xuân nhìn tôi, cười nói:  

 

“Thôi bỏ đi, không cần giấy nợ nữa. Tôi tin cô, có thời gian thì đến tìm tôi chơi nhé.”  

 

Tôi nhanh chóng bắt nhịp theo, cười đáp:  

 

“Chắc chắn rồi! Xong vụ làm ăn này, tôi sẽ mời anh Khâu một bữa thịnh soạn!”  

 

Khâu Xuân theo lệ kiểm tra hàng trên tàu, vừa làm vừa trò chuyện với tôi.  

 

Khi nghe chuyện Vương Mỹ Quyên từng bị thương vì cứu người, anh ta tỏ ra cực kỳ hứng thú, không ngừng trầm trồ khen ngợi.  

 

“Tôi hiếm khi thấy phụ nữ dám bôn ba giang hồ, vậy mà lần này gặp một lúc hai nữ anh hùng… Đúng là khó tin. Phải tìm cơ hội uống vài ly mới được!”  

 

Dù sao sau này chúng tôi cũng sẽ hợp tác lâu dài với nhà máy in ở phía Nam, chắc chắn sẽ cần đến sự giúp đỡ của Khâu Xuân.  

 

Dần dà qua lại nhiều lần, thậm chí chúng tôi còn kết nghĩa huynh đệ.  

 

Chuyến hàng lần này thu về lợi nhuận rất lớn, số tiền kiếm được đủ để mua lại kho hàng trước đây chúng tôi thuê, mà còn với một mức giá cực kỳ hời.  [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-7.html.]

 

Chưa đến 10 năm nữa, chắc chắn mảnh đất này sẽ trở thành khu trung tâm thương mại đầu tiên của thành phố.  

 

Bên cạnh kho hàng, tôi xây một căn nhà ba tầng, hai tầng dưới làm văn phòng công ty, còn tôi ở tầng trên cùng.  

 

Khi nhà vừa sửa sang xong, bạn bè cũ kéo đến chúc mừng, khen ngợi không ngớt lời, tôi cũng tươi cười tiếp đón.  

 

Nhưng không biết ai đã báo tin cho mẹ tôi và Tống Nhã.  

 

Vừa bước vào cửa, hai người bọn họ đã chỉ trỏ khắp nơi, miệng chê bai không dứt:  

 

“Nhà gì mà sửa sang chả ra sao cả! Sao lại đặt nhà vệ sinh đối diện phòng khách? Đúng là phí tiền!  

 

Còn cái bức tường này, trang trí hoa hòe lòe loẹt, nhìn mà phát bực! Chút nữa tôi sẽ kêu thợ đến tháo dỡ ngay!”  

 

Mẹ tôi vừa mở miệng, bầu không khí vui vẻ lập tức trở nên gượng gạo.  

 

Tống Nhã giơ bàn tay cụt một ngón, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa rồi nhàn nhã bóc vỏ quýt, vừa làm vừa cất giọng đầy tự nhiên:  

 

“Tống Nhàn, tôi định mở một tiệm bánh bao ở huyện nên chỗ đất bên cạnh nhà chị, chị nhường cho tôi đi.”  

 

Cô ta còn xách theo một túi lớn, tôi vốn chẳng trông mong cô ta mang quà đến cho tôi.  

 

Nhưng không ngờ, vừa vào trong, cô ta thản nhiên bê đống quần áo, giày dép của mình vào phòng ngủ.  

 

Bạn bè tôi bắt đầu xì xào:  

 

“Tống Nhã trước đây xuống nông thôn, sau này cha chồng phạm tội, cô ta mới trốn về. Nghe nói lúc đó bị đánh đập tàn tệ, chắc chắn sống không tốt.”  

 

“Hồi Tống Nhàn rời khỏi nhà, tôi có thấy ai giúp đỡ cô ấy đâu? Giờ cô ấy thành đạt rồi, họ lại mò đến ăn bám!”  

 

“Mảnh đất này cô ấy vừa mua chưa lâu mà dám ngang nhiên đòi như thế, còn hơn cả cướp bóc!”  

 

Lời bàn tán khiến sắc mặt Tống Nhã tái mét, cô ta nghiến răng phản bác:  

 

“Cướp cái gì mà cướp! Đây là Tống Nhàn NỢ TÔI!”  

 

“Nhìn đi, ngón tay này chính chị tôi chặt đi đấy!”  

 

Cô ta hung hăng giơ bàn tay thiếu ngón, giọng the thé đầy uất ức:  

 

“Là tôi thay chị xuống nông thôn, tôi cưới Trương Phồn Thịnh! Hắn ta đánh tôi, chửi tôi, còn ra ngoài tìm gái… Tôi chịu bao nhiêu cực khổ, chị cho tôi một miếng đất thì đã sao?! Cổ phần công ty chị cũng nên có phần của tôi và mẹ!”  

 

Tống Nhã nói như thể đây là điều hiển nhiên, chẳng hề có chút thái độ cầu xin nào cả.  

 

Cô ta tưởng rằng nói thế sẽ khiến mọi người thương cảm, thậm chí còn có thể ép tôi nhượng bộ.  

 

Nhưng cô ta đã sai rồi.  

 

Tôi không giỏi nói suông, tôi luôn tin rằng hành động quan trọng hơn lời nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK