5
Cầm số tiền đó, tôi đi đóng tiền thuê nhà, mua thêm sách vở.
Bây giờ nhà nước đang khuyến khích học đại học phát thanh truyền hình nên học phí được miễn giảm, tôi cũng đỡ lo phần nào.
Kiếp trước, tôi chưa từng có cơ hội học hành, giờ có cơ hội để bù đắp nên tất nhiên tôi phải cố gắng.
Tôi hiểu rất rõ rằng mẹ không đời nào là người tôi có thể trông cậy được.
Thế nên, bây giờ chưa phải lúc tốt nhất để thi đại học. Tôi vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều cơ hội.
Hiện tại, nhà nước đã bắt đầu cho phép dân thành phố tự kinh doanh nhỏ lẻ, thế nên tôi dùng số tiền còn lại, thuê một chỗ nhỏ ở thị trấn gần huyện để mở quầy sửa xe đạp.
Kiếp trước, tôi cũng nhờ tay nghề mà dựng nghiệp, đời này nhất định sẽ làm tốt hơn nữa.
Thị trấn này có nhiều người đi lại giữa huyện và nông thôn, nhưng khoảng cách đến huyện vẫn còn khá xa. Giờ số người có xe đạp đã tăng lên, nhưng thợ sửa xe vẫn chưa nhiều.
Ban đầu, ai nấy đều không tin một con bé nhỏ như tôi lại có thể sửa xe.
Sau này thấy tôi làm nhanh, sửa tốt, lại lấy giá rẻ nên họ dần tin tưởng hơn.
Không ngờ, tay nghề của tôi lại có thể nhanh chóng gây dựng danh tiếng như vậy.
Danh tiếng của tôi dần lan xa, đến mức cả người trên huyện cũng tìm đến nhờ sửa xe.
Làm ăn thời điểm này vẫn còn nhiều rủi ro, khách cũng không đông, tôi chỉ tạm đủ sống. Nhưng nhờ vậy, tôi lại quen biết không ít người, nhất là mấy tay làm ăn lén lút, chuyên buôn bán hàng lậu, dù họ không nói ra nhưng tôi cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Cứ thế, dần dần, tôi lại quen biết một nhân vật rất có m.á.u mặt trong giới vận tải… một người mà kiếp trước từng gây dựng cả sự nghiệp đồ sộ từ ngành này.
Cuộc sống dường như đang dần khởi sắc, thế mà… mẹ tôi lại tìm đến.
Tôi vốn nghĩ, ít nhất phải nửa năm nữa bà mới liên lạc với tôi. Vậy mà chưa đầy một tháng, bà ta đã vội vã chạy đến, vừa thấy tôi đã hét lên:
“Tống Nhàn! Có chuyện rồi! Chuyện lớn rồi! Nhã Nhã bị bắt nạt rồi!”
Tôi chẳng hề lo mẹ sẽ tìm ra mình. Thực ra, từ lúc tôi bắt đầu bày quầy sửa xe, bà đã biết rõ tôi ở đâu rồi.
Chỉ là tôi không ngờ, Tống Nhã lại có thể nhanh chóng dính dáng đến "người chồng kiếp trước" của tôi như vậy.
6
Mẹ túm chặt lấy tôi, kéo tôi đi, giọng gấp gáp:
“Hôm nay phải đi ngay! Lên tàu đến chỗ Nhã Nhã!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-3.html.]
Bà ta còn đạp đổ quầy sửa xe của tôi.
Vừa làm vừa mắng: “Cả đời em mày bị hủy hoại rồi, mày làm chị mà sao có thể khoanh tay đứng nhìn hả?!”
Trước đây cũng thế, kiếp trước người chồng của Tống Nhã là một kẻ nghiện cờ bạc, giúp hắn ta chẳng khác nào đổ tiền vào hố sâu không đáy.
Tôi nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Mẹ chắc là em con không tự nguyện chứ?”
Mẹ lập tức trợn mắt, mắng chửi tôi một tràng: “Nó còn nhỏ thế, người còn chưa dậy thì xong thì làm sao mà tự nguyện được hả?”
Chưa hết, bà ta còn sẵn tiện chửi tôi là đồ đầu óc bẩn thỉu, bảo tôi nên bị tống vào trại cải tạo cho chừa!
Tôi chẳng buồn cãi nhau với bà ta. Ban đầu tôi cũng không định đi theo, nhưng nhìn cái cách bà ta đập phá cả quầy sửa xe của tôi, xem ra… không đi cũng không được.
Vậy là hai mẹ con mang theo chút hành lý và lương khô, lên tàu đi suốt 10 tiếng đồng hồ, sau đó lại ngồi xe khách thêm 5 tiếng nữa, cuối cùng cũng đến được thôn Bá Tử.
Nơi này tôi quá đỗi quen thuộc, chẳng cần hỏi đường, cứ rẽ mấy ngõ là đến ngay nhà trưởng thôn.
Trưởng thôn nhìn thấy chúng tôi, giọng điệu rất chân thành:
“Đồng chí Tống đã ngủ với con trai tôi là Phồn Thịnh rồi, con bé cũng tự nguyện cả thôi.”
Mẹ tôi lập tức quát ầm lên:
“Tự nguyện cái rắm ấy! Con gái tôi biết chữ, hiểu lễ nghĩa! Không phải các người dựa vào quyền lực trưởng thôn rồi cưỡng ép nó sao?! Sao có thể như thế này được, tôi phải tố cáo nhà mấy người, nhất định sẽ tố cáo cho bằng được!”
Mẹ tôi vừa nói vừa đẩy đám người trước mặt, thậm chí còn hét lên bảo tôi vớ lấy gậy gộc mà đánh.
Tôi thì chỉ thản nhiên đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn Tống Nhã tay trong tay với Trương Phồn Thịnh, vui vẻ bước ra từ trong nhà.
Trên cổ cô ta còn hằn rõ mấy dấu đỏ!
Xem ra… vừa rồi chiến sự khá kịch liệt, đến mức quần hắn ta còn mặc ngược kia kìa.
Tống Nhã vừa thấy cảnh mẹ tôi đang đánh nhau với người ta, lập tức kêu ầm lên:
“Mẹ! Sao mọi người lại đánh nhau thế này?!
“Con gọi mẹ đến là để chứng kiến hạnh phúc của con mà!”
“Á! Cha ơi!”
Cô ta vừa hô lên tiếng "cha", lập tức mặt mũi mẹ tôi tái mét, vừa nhìn thấy vết xước dài trên mặt trưởng thôn, bà ta còn sốc đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi cúi xuống đỡ mẹ dậy, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên đôi tay đang nắm chặt lấy nhau của Tống Nhã và Trương Phồn Thịnh, trong lòng dâng lên một cơn ghê tởm.
Kiếp trước, Trương Phồn Thịnh và trưởng thôn từng lên kế hoạch hãm hại tôi, bọn họ trói tôi trong miếu tổ, xé rách áo tôi rồi gọi cả dân làng đến chứng kiến cảnh tượng nhục nhã này.