Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồi đó, tôi bị ép phải cưới Trương Phồn Thịnh, cũng đã từng gọi điện về nhà cầu cứu.  

 

… Nhưng bọn họ không thèm nghe máy.  

 

Không còn nơi nào để trông cậy, tôi đành phải tự tìm đường sống cho chính mình.  

 

Sau này, cũng chính tôi là người dẫn dắt Trương Phồn Thịnh từ một kẻ vô lại trở thành người có sự nghiệp ổn định.  

 

Còn bây giờ, hắn ta vẫn chỉ là một thằng du côn bám váy phụ nữ, chỉ biết ỷ thế bắt nạt kẻ yếu.  

 

Đã đến tận đây rồi, mẹ tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật.  

 

Không biết Tống Nhã đã nói những gì mà có thể dỗ bà vui vẻ như vậy, đến mức khi tiệc rượu diễn ra, bà ta hoàn toàn phớt lờ ánh mắt hóng hớt của dân làng Bá Tử.  

 

Lúc tôi đi rót rượu, tình cờ nghe thấy vài người xì xào bàn tán:  

 

“Tống Nhã là do chính nó không giữ thân rồi leo lên giường Trương Phồn Thịnh đấy chứ còn gì nữa?”  

 

“Mới 15 tuổi đầu, gặp gỡ có hai lần đã thế này rồi, ai mà biết trước đó đã từng cặp kè với bao nhiêu gã đàn ông rồi chứ?”  

 

Tôi còn liếc thấy bàn bên cạnh, đám bạn xấu của Trương Phồn Thịnh đang tụm đầu vào nhau, vẻ mặt thấp thỏm không biết đang mưu tính chuyện gì. 

 

7  

 

Tôi còn nhớ rất rõ, kiếp trước, khi trưởng thôn gây chuyện và bị bắt giam, đám người này chính là nhóm đầu tiên xông vào cướp đồ.  

 

Lúc đó, Trương Phồn Thịnh và mẹ hắn ta chỉ biết trốn trong nhà run cầm cập.  

 

Chính tôi là người cầm d.a.o phay từ bếp lao ra, liều mạng đánh đuổi bọn họ đi.  

 

Giờ đây, trong khi tôi đang âm thầm quan sát bọn họ thì bọn họ cũng liếc nhìn tôi liên tục, ánh mắt ấy… chẳng giống của một người xa lạ chút nào.  

 

Tôi dời tầm mắt đi, vừa lúc thấy Trương Phồn Thịnh và Tống Nhã bưng rượu, vui vẻ bước tới chỗ tôi.  

 

Tống Nhã tươi cười mở nắp bình rượu, rót đầy một cốc trước mặt tôi.  

 

“Chị à, cảm ơn chị đã đến dự đám cưới của em, em chắc chắn sẽ hạnh phúc! Rượu này ngon lắm, chị mau uống một ly đi nào!”  

 

Trương Phồn Thịnh cũng hớn hở nâng ly, phụ họa theo.  

 

Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, chẳng bận tâm đến ly rượu trước mặt, chỉ nâng bát canh gà của mình lên chạm vào ly của họ một cái.  

 

Sau đó, tôi uống cạn bát canh, nhưng một giọt rượu cũng không động vào.  

 

Kiếp trước, tôi mạng cũng mất vì ăn phải thịt hun khói của Tống Nhã, nếu lần này còn uống rượu cô ta mời thì chẳng phải tôi ngu đến mức chán sống rồi sao?  

 

Tôi liếc sang, thấy hai kẻ đó nhìn nhau đến tám trăm lần, chắc đang âm thầm trao đổi ánh mắt.  

 

Thấy tôi không chịu uống, tôi lại càng không thể uống.  

 

“Chị! Em đang kính rượu chị mà, sao chị không uống vậy?”  

 

Tống Nhã giả vờ trách móc, giọng nũng nịu, ánh mắt lại dịu dàng nhìn Trương Phồn Thịnh, mong hắn ta ra mặt giúp mình.  

  [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-4.html.]

Quả nhiên, Trương Phồn Thịnh lập tức chống nạnh, giả vờ nghĩa khí:  

 

“Chị dâu à, thế này là không được đâu nhé. Rượu mừng của chúng em, dù thế nào cũng phải uống một ly chứ!”  

 

Tôi cười nhạt, thản nhiên đáp:  

 

“Tôi mới 16 tuổi chưa tròn, cha tôi từng nói rồi, nếu tôi dám uống một ngụm, ông ấy sẽ bẻ gãy chân tôi.”  

 

Vừa dứt lời, bàn tay đang cầm ly của Tống Nhã bỗng khựng lại giữa không trung.  

 

Sắc mặt cô ta thoáng chốc lúc xanh, lúc đỏ, trông vô cùng đặc sắc.  

 

Thế nhưng, cô ta không dám nổi giận.  

 

Không tìm được lý do để ép tôi uống rượu, Tống Nhã liền hô hào người mang bánh kẹo lên, nhét vào tay tôi.  

 

“Chị à, đây là kẹo mỡ lợn mà chị thích ăn nhất, em để dành riêng cho chị đấy!”   

 

Thực ra, tôi chưa bao giờ thích ăn kẹo.  

 

Nhưng hồi nhỏ, những đứa trẻ có kẹo mỡ lợn để ăn đều là những đứa được cha mẹ yêu thương.  

 

Vì thế, tôi cũng thèm thuồng muốn có một viên.  

 

Dần dần, nó trở thành một chấp niệm.  

 

Tôi cụp mắt, thờ ơ đẩy hộp kẹo về phía cô ta.  

 

“Em sống ở nông thôn cũng vất vả, bây giờ còn có cái để ăn thì giữ lại mà ăn đi.”  

 

Tôi vừa dứt lời, ánh mắt Tống Nhã chợt trở nên lạnh lẽo, ẩn chứa sự độc ác và nham hiểm. 

 

8  

 

Không biết từ lúc nào, những người họ hàng và dân làng đến uống rượu đã lặng lẽ rời đi hết.  

 

Giờ đây, chỉ còn lại Tống Nhã và đám lưu manh.  

 

Bọn chúng từng bước, từng bước ép sát về phía tôi, ánh mắt không hề có thiện ý.  

 

Tống Nhã nở nụ cười, giọng nói như đang khuyên bảo:  

 

“Chị à, em biết chị lợi hại, em làm sao có thể sánh bằng chị được chứ? Hay là… chị cứ ở lại thôn Bá Tử đi. Hai chị em mình nương tựa lẫn nhau, cùng nhau làm giàu, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”  

 

Trong đáy mắt cô ta ánh lên tham vọng và khát khao chiếm đoạt.  

 

Dù sống lại một đời, nhưng cô ta vẫn muốn kéo tôi xuống địa ngục cùng mình.  

 

Cô ta muốn sao chép con đường thành công của tôi, nhưng lại muốn dùng tôi làm vật thí nghiệm.  

 

Thì ra, không phải cô ta không biết tôi đã chịu bao nhiêu khổ cực, mà chỉ đơn giản là muốn an nhàn hưởng thành quả từ người khác thôi.  

 

Cảnh tượng kiếp trước lại một lần nữa tái hiện trước mắt tôi, chỉ khác là lần này, số kẻ ác đã tăng thêm một người.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK