Một tên đàn ông đứng bên cạnh cười cợt, xen vào:
“Mẹ cô đã nói rồi, chỉ cần 500 tệ là có thể để cô theo tôi, tiện thể chăm sóc cho đồng chí Tống Nhã, đúng là một mũi tên trúng hai đích! Tôi là anh em của Phồn Thịnh, chẳng lẽ lại bạc đãi cô sao?”
Trái tim tôi bỗng chùng xuống lạnh lẽo.
Tôi biết mẹ không thích tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ bà ta lại có thể đích thân đẩy tôi vào vực sâu thế này.
Sắc mặt tôi trở nên lạnh lẽo, lặng lẽ lùi từng bước về phía sau.
Nhưng Tống Nhã đã sớm đoán được ý định bỏ trốn của tôi, lập tức hét lớn:
“Mau! Mau giữ chị ta lại!”
Kiếp trước, chính đám người này đã trói tôi lại.
Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không để bản thân mắc lại sai lầm ấy!
Tôi chẳng những không lùi bước, mà còn lao thẳng lên phía trước.
Nhanh như chớp, tôi rút một con d.a.o gọt hoa quả từ trong túi, lao đến vật ngã Tống Nhã xuống đất!
Cô ta kinh hoàng đến mức mắt trợn tròn, toàn thân cứng đờ, còn tôi thì khẽ nhếch môi cười lạnh giữ chặt lấy cổ tay cô ta.
“Mày đã muốn đi con đường của chị, vậy hôm nay chị sẽ thêm cho mày một nét nữa.”
Chỉ thấy ánh d.a.o lóe lên — tay giơ lên rồi hạ xuống!
Một ngón tay trắng nõn lập tức rơi xuống đất!
Máu chảy loang lổ, đỏ đến chói mắt!
Tiếng hét thất thanh của Tống Nhã vang vọng khắp không gian!
Còn đám người vừa rồi còn hùng hổ đòi trói tôi, lúc này đồng loạt co rúm lại, không ai dám nhúc nhích.
9
Tôi ngồi trên chuyến tàu về nhà một mình.
Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng vì mình ở nông thôn quá xa nên quan hệ giữa tôi và mẹ mới nhạt nhòa, bà ta cũng chỉ xem như tôi đã c.h.ế.t bên ngoài mà thôi.
Nhưng bây giờ, tôi đã hiểu ra…
Có một số tình cảm, vốn dĩ từ đầu đến cuối chưa từng tồn tại.
Từ nay về sau, tôi có quê hương, nhưng không còn nhà nữa.
10
Chỉ trong vòng hai tháng, chính sách nhà nước bắt đầu nới lỏng.
Tôi tranh thủ cơ hội, buôn bán t.h.u.ố.c lá lậu kiếm được một khoản tiền nhanh chóng.
Thấy thời cơ đã đến, tôi liền đến tìm chú Vương, bàn bạc với ông ấy về chuyện kinh doanh gỗ.
Tôi nói: “Chú à, cháu đã tìm hiểu rồi, bây giờ kỳ thi đại học được khôi phục, ai cũng lo ôn tập. Các xưởng in cần rất nhiều giấy, mà ở phía Nam có mấy nhà máy sản xuất giấy lớn… Nếu mình vận chuyển gỗ xuống đó, có thể kiếm lời gấp ba lần luôn đấy ạ!”
“Chú lại rành về gỗ, ngoài việc bán cho xưởng giấy thì mình còn có thể làm nhiều thứ khác nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://caotruyen.com.vn/song-lai-vao-thap-nien-70-toi-lam-trum-thien-ha/chuong-5.html.]
Nghe vậy, chú Vương lập tức khoát tay xua đi:
“Cô nhóc này! Đây là chuyện có thể mất đầu đấy! Cháu bỏ ngay cái suy nghĩ này đi, chú coi như hôm nay cháu chưa từng nói gì cả.”
Vương thúc là người chân chất, phải rất vất vả mới có được thẻ công nhân chính thức để vào làm trong thành phố.
Ông ấy không muốn mạo hiểm.
Thấy vậy, tôi cũng chẳng giận, chỉ cười nói:
“Cháu có vốn, cũng có người quen làm vận tải gỗ. Nếu sau này có chuyện gì, chú cứ đến tìm cháu.”
Để một người thật thà, hiền lành dấn thân vào con đường làm ăn buôn bán, trừ phi họ bị đẩy đến bước đường cùng.
Kiếp trước, chú Vương cũng từng bị ép đến mức không còn đường lui, cuối cùng phải tự bươn chải để sống.
Nhưng kiếp này, chính tôi là người chủ động mời ông ấy hợp tác.
……
Khoảng một tuần sau, tôi nghe tin con trai của chú Vương được đưa từ nông thôn trở về… nhưng là bị khiêng về.
Con gái ông, Vương Mỹ Quyên, khi đi lao động ở vùng quê đã vì cứu người mà bị bò tót húc trọng thương.
Mặc dù được phong danh hiệu cá nhân tiên tiến của thị trấn, nhưng phần thưởng chỉ có vỏn vẹn 50 tệ thì có tác dụng gì chứ?
Chỉ riêng chi phí chữa trị cho cái chân của em ấy cũng phải tốn đến mấy trăm tệ.
Đối với một công nhân bình thường thì số tiền đó còn xa vời hơn cả trời cao.
Người trong thị trấn bàn tán xôn xao:
“Con gái mà tàn phế thì tàn phế thôi, thời này đến đứa thiểu năng còn có thể lấy chồng, miễn còn đẻ con được là được rồi.”
Nhưng chú Vương không cam lòng.
Chỉ chưa đầy một buổi chiều, ông ấy đã tìm đến tôi.
Tôi nhìn ông, giọng nói chậm rãi nhưng kiên định:
“Chú đã nghĩ kỹ chưa ạ, làm ăn thì không có đường lui, đã làm là phải làm cho đến cùng!”
Chú Vương ngẩn người trong chốc lát, sau đó nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói:
“Vì con gái, có c.h.ế.t chú cũng cam lòng.”
11
Tôi cùng chú Vương rong ruổi qua nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được một mảnh đất tiềm năng để làm kho chứa gỗ.
Tôi biết rõ tương lai nơi này sẽ trở thành trung tâm thương mại sầm uất.
Thế nên, dù hiện tại không có tiền nhưng tôi cũng phải chiếm chỗ trước đã.
Lúc bấy giờ, muốn vận chuyển gỗ phải có giấy phép. Nhưng vừa hay, nhà nước lại đang khuyến khích mô hình “triệu phú hộ” để cổ vũ mọi người tự khởi nghiệp.
Tuy rằng chẳng tránh khỏi những ánh mắt ghen ghét, dè bỉu, nhưng việc xin giấy phép không phải quá khó.
Ngay trong phi vụ đầu tiên, tôi và chú Vương đã gặp may.