Tần Dư Trạch năm nay mười bảy tuổi, thân hình cao lớn, mắt hoa đào, mày dáng núi, đẹp trai sành điệu.(T_T)
Trong trường học, Tần Dư Trạch được công nhận là nam thần giáo thảo.
Chỉ là mặc dù Tần Dư Trạch có nhan sắc và xuất thân vượt trội, nhưng lại là người có tính cà lơ phất phơ, bỡn cợt với đời.
Hôm nay nếu không phải những người khác trong nhà đều không rảnh qua đây, chỉ có thể để hắn đến đón, thì phần lớn là hắn vừa sáng sớm liền ra ngoài cùng đám bạn đi chơi game.
Đến giờ rồi mà người còn chưa thấy đâu, Tần Dư Trạch không kiên nhẫn nhìn qua đồng hồ.
Lão gia tử đang làm gì?
Làm sao còn chưa đến?
Đang lúc Tần Dư Trạch không kiên nhẫn, một chiếc xe van Ngũ Lăng Hoành Quang màu trắng dừng lại ở cổng trang viên xa hoa của Tần gia.
Tài xế lái xe mặc một cái áo ba lỗ, đội một chiếc mũ rơm, một bộ dáng vẻ nông dân.
Cửa sau xe mở ra, ông cụ Tần xuống xe đầu tiên, động tác lưu loát, hành động nhanh nhẹn.
Tiếp sau đó, ông cụ vô cùng cẩn thận dè dặt đưa tay dìu vợ mình, bà cụ Tần nhiều năm làm bạn cùng ông.
"Để ý chút, để ý chút, cẩn thận đừng để va vào đầu!"
Ông cụ Tần căng thẳng nói.
Tần Dư Trạch ở bên cạnh nhìn thầm nghĩ, ông bà nội cũng quá ân ái rồi đi!
Đều một bó tuổi như vậy rồi, còn lo lắng cho đối phương như vậy!
Chỉ thấy ông cụ Tần rón ra rón rén ôm một bé gái phấn điêu ngọc trác từ sau xe xuống.
Bé gái nằm trong lòng ông cụ Tần, đang ngủ say, khuôn mặt trắng nõn, lông mi dài, môi đỏ hồng hào, rất giống bé gái đi ra từ trong Đồng thoại.
Trong lòng bé gái còn ôm một con mèo con trắng tinh, đầu mèo con dựa vào cánh tay bé.
Một người một pet đều rất mini.
Tần Dư Trạch kinh ngạc mở to mắt.
"Ông nội, em ấy là ai?"
Ông bà nội đang làm gì? Làm sao còn lôi ra một bé gái!
"Cháu đừng lớn tiếng thế! Sẽ làm ồn đến bé ngoan của chúng ta!" Bà cụ Tần vội vàng nói.
Không biết có phải là ánh sáng trở nên chói hơn hay là bị tiếng nói chuyện của người xung quanh làm ồn đến, bé gái chậm rãi mở mắt, một đôi mắt còn lớn hơn quả nho chớp chớp.
"Ba ba." Bé gái mở miệng, âm giọng trẻ con gọi ba ba.
Tần Dư Trạch sắp rớt hết cằm xuống đất luôn rồi.
Đây là tình hình gì vậy?
Bé gái này đang gọi ông nội hắn là ba ba?
"Ngoan, ngủ tiếp đi, chúng ta còn chưa về đến nhà, bé ngoan lại ngủ một lúc." Ông cụ Tần nghiêm túc cẩn thận dỗ dành.
Bé gái còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt mơ hồ mềm mại dựa đầu vào vai ông cụ Tần, chỉ vài giây sau đã lại ngủ.
"Ông nội, bà nội, chuyện này là thế nào?" Tần Dư Trạch vẻ mặt kinh ngạc truy hỏi.
"Không thế nào cả, chính là ta và bà nội sinh cho ba cháu một em gái. Cũng chính là cô cô cháu!"
"Ông nội, người... người đang nói đùa đi? Sinh cho ba cháu một em gái? Nhưng là hai người, hai người đều đã..." Tần Dư Trạch trợn tròn mắt, ông bà nội đều một bó tuổi như vậy a!
"Đùa cái gì, chúng ta không có đùa, đây chính là con gái nhỏ do ta và bà nội cháu sinh." Ông cụ Tần vẻ mặt nghiêm túc nói, biểu cảm nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang nói đùa.
"Ông bà nội, con biết hai người vẫn luôn muốn có cháu gái, lão ba và các chú vẫn chưa thể thực hiện khiến hai người rất thất vọng. Nhưng nếu như hai người nghĩ muốn có bé gái để ôm, vậy bảo ba cháu hoặc các chú để bọn họ nhận nuôi, hai người tự mình nhận không quá thích hợp..."
_Hết chương_