Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
Tô Tô lắc đầu nói: "Không hư thì không cần đánh mông nữa!"
Cháu trai hư mới cần đánh mông!
Cháu trai nhỏ hư hư hôm nay không có hư, vậy thì tất nhiên không cần đánh rồi!
"Được!" Tần Dư Trạch vui ra mặt.
"Sau này cháu ngoan một chút thì cô sẽ không đánh cháu nữa!" Tô Tô lại nói thêm.
"Vậy... cũng... cũng được!" Tần Dư Trạch nghĩ nghĩ, cười hì hì đồng ý.
"Ừ. Ngoan!" Tô Tô giơ tay xoa xoa đầu Tần Dư Trạch.
Đồng thời còn cười thật tươi với hắn, để lộ hàm răng sữa đều đặn đáng yêu.
Trong tích tắc, Tần Dư Trạch cảm thấy Tô Tô rất đáng yêu.
Aaa... nếu nó luôn đáng yêu thế này thì thật tốt!
Mặc dù nhóc con đánh nhau rất đáng yêu nhưng rốt cuộc vẫn là bé gái.
Bé gái mà, mềm mại* mới đáng yêu.
Nghĩ như vậy thì bản thân hắn đánh nhau không phải chỉ là chuyện riêng của mỗi hắn mà còn có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến Tô Tô.
Hắn phải làm tấm gương tốt cho Tô Tô mới được!
Khi Tần Dư Hoài làm xong thủ tục rồi quay lại thì nhìn thấy Tần Dư Trạch và Tô Tô đã bắt tay làm hòa.
Tô Tô thậm chí còn rất thoải mái cho Tần Dư Trạch ôm mình.
Tần Dư Hoài lần đầu ôm bé gái rất không quen tay, cánh tay đặt dưới mông Tô Tô không biết để sao cho đúng, đứng đó điều chỉnh liên tục, động tác có hơi buồn cười.
Nhìn dáng vẻ Tô Tô ngoan ngoãn nằm trong lòng em trai như vậy, Tần Dư Trạch thế mà có cảm giác hơi ghen tị.
"Đi thôi, về nhà nào." Tần Dư Hoài nói với hai người.
"Vâng." Tần Dư Trạch ôm Tô Tô đi theo Tần Dư Hoài.
Ba người cùng nhau rời khỏi đồn công an, trên đường về Tần Dư Hoài không nhắc lại chuyện đánh nhau, cũng không có trách mắng răn dạy lại Tần Dư Trạch nữa.
Về đến Tần gia.
Hai ông bà cụ Tần gia thấy Tô Tô trở về liền chạy ra đón.
"Bé ngoan sao rồi? Mau để ba xem nào!" Tần lão thái sốt hết cả ruột.
Dường như Tô Tô ra ngoài cùng Tần Dư Hoài một lúc thôi mà giống như đi vào núi đao biển lửa vậy.
"Con không sao! Ba mẹ không cần lo lắng! Con rất giỏi đó!" Tô Tô vỗ ngực mình, an ủi hai ông bà, để hai người yên tâm.
"Được được được! Bé ngoan giỏi nhất!" Vẻ mặt Tần lão thái gia tràn ngập vui vẻ cùng tự hào.
Tần lão thái gia khen Tô Tô xong liền nghiêm mặt trách hỏi Tần Dư Trạch: "Dư Trạch, sao mày lại đánh nhau với người ta đến mức phải vào đồn cảnh sát nữa vậy? Mày đánh bóng rổ chúng ta không quản, mày mê game chúng ta cũng không hạn chế mày, ít nhất chỉ cần không vi phạm kỷ luật pháp luật, bây giờ mày đều không làm được?"
Tần lão thái gia biết tình huống của cháu trai mình, biết vụ bắt cóc lần đó đã để lại ám ảnh cho nó, nhưng không cho phép nó vi phạm kỷ luật pháp luật.
Tô Tô đột nhiên chắn trước mặt Tần Dư Trạch, giang hai tay ra nói: "Ba! Đừng giận! Cháu trai nhỏ có lí do mà!"
"Bé ngoan?" Tần lão thái gia nghi ngờ nhìn Tô Tô.
"Ba, có người xấu mắng chửi một người bạn rất rất tốt của cháu trai nhỏ, cháu trai nhỏ mới đánh người! Đổi lại là Tô Tô thì Tô Tô cũng muốn đánh!"
Tô Tô rất nghiêm túc giải thích cho Tần Dư Trạch.
"Mắng chửi bạn tốt của nó?" Tần lão thái gia cau mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn qua vẻ mặt không nghiêm túc của Tần Dư Trạch ở bên cạnh.
Tần Dư Trạch không phải không biết*, hắn không muốn người nhà luôn đối xử dè dặt với hắn như vậy, cũng không hi vọng họ biết được hắn chưa thoát khỏi ám ảnh vụ bắt cóc năm đó.
"Con biết rồi, lần sau không làm vậy nữa."
Hiếm khi Tần Dư Trạch nhận lỗi.
Tần lão thái gia, Tần lão phu nhân và Tần Dư Hoài đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Nó vậy mà nhận lỗi, còn hứa lần sau không làm vậy nữa?
(Hết chương)