• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by J

Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"

***

Tần Cẩm Phương cũng sợ rồi, vội vàng biện giải: "Chị dâu cả, chị không đến mức đấy đi! Đều là người nhà với nhau, Vân Vân vẫn còn là trẻ con, cho dù con bé không cẩn thận lấy nhầm đồ, vậy rất có khả năng là không cố ý! Sao phải làm lớn chuyện như thế? Chị đây không phải là bắt nạt người khác à?"

Tần Cẩm Phương vừa nói xong lại quay ra nói với thầy cô và phụ huynh đang đứng nhìn ở xung quanh: "Mọi người phân xử giúp tôi một chút! Đây là anh ruột và chị dâu của tôi, Vân Vân nhà chúng tôi qua nhà họ chơi, không cẩn thận lấy nhầm chút đồ liền ồn ào muốn báo cảnh sát, có cần đến mức đó không? Vân Vân nhà chúng tôi mới có tí tuổi như thế, đâu biết ăn trộm là gì!"

Tần Lạc Vân sau khi được ôm dậy, khóc thút thít nói với ông mình: "Xin lỗi... xin lỗi ông nội. Con không... không cố ý đâu! Con... con không biết... không biết đó là... là ăn trộm... hu hu hu... Ông nội... con xin... xin lỗi..."



Tần Cẩm Phương vội ôm chặt lấy Tần Lạc Vân: "Vân Vân ngoan, Vân Vân không khóc, là ông nội không tốt, đều là lỗi của ông nội."

Tần Cẩm Phương nói rất đau lòng, dáng vẻ của Tần Lạc Vân lại càng yếu đuối đáng thương, khiến mọi người nhìn đều thấy trong lòng rất khó chịu.

Quần chúng xung quanh nghĩ, cảm thấy lời Tần Cẩm Phương nói cũng có chút lí lẽ. Thêm Tần Lạc Vân khóc rất tấm tức, khiến người khác cảm thấy thật sự rất đáng thương.

Vì thế có người bắt đầu hòa giải:

"Ông Tần, bà Tần, hay là cho qua đi, cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ có một cái vòng tay như vậy, không đáng."

"Đúng vậy! Ông Tần, bà Tần, hai người nhìn đứa bé Vân Vân này cũng rất là đáng thương. Gia đình hai người cũng không thiếu những thứ vòng tay này, hay là tặng cho con bé đi!"

"Tôi thấy bé gái này cũng không giống có ý xấu, hai người không cần phải tức giận như vậy."

"Lại nói các người đều là người nhà với nhau, bé gái này là cháu gái hai người, vậy chính là người thân máu mủ ruột thịt!"

"..."



Mấy người này anh một câu tôi một câu khuyên hai ông bà cụ Tần không cần tức giận nữa.

Vẻ mặt của Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân rất khó coi, cảm thấy rất tức giận về hành vi mặt dày mày dạn như vậy của Tần Cẩm Phương.

Nhưng mà trước sự khuyên giải của nhiều người như vậy, hơn nữa lại đang ở trong nhà trẻ, thực ra hai ông bà cũng cảm thấy không nên làm lớn chuyện.

Hai ông bà không sợ gì hết, mất mặt gì đó đều không sao.

Chủ yếu là hai người để ý Tô Tô, hai người không muốn ảnh hưởng đến sinh hoạt về sau của Tô Tô ở trong nhà trẻ.

Đây là điều quan trọng nhất.

Tần lão thái gia và Tần lão phu nhân rơi vào trầm tư, suy sét làm thế nào mới là tốt nhất.

Lúc này Tần Dư Hoài vẫn trầm mặc nãy giờ mới lạnh lùng nói:

"Thứ nhất, có tiền hay không có tiền đều không phải là lý do trộm cắp, cũng không phải lý do các người không được giáo dục tốt."

"Thứ hai, các người trộm cắp là sự thật, chúng tôi báo cảnh sát là trách nhiệm của chúng tôi. Bất cứ ai cũng không thể vì bản thân mình sống không như ý, vì sự thiếu hiểu biết hoặc là vì hoàn cảnh đáng thương của các người mà yêu cầu chúng tôi phải khoan dung với các người."

"Nếu không còn cần pháp luật để làm gì? Các người có muốn bất cứ người nào sống không tốt đều có thể lấy đó làm lý do để xâm hại đến tài sản hoặc sức khỏe của những người sống hạnh phúc không?"

Câu cuối cùng là Tần Dư Hoài hỏi tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm những người vừa nói giúp cho Tần Cẩm Phương.

"Thứ ba, nếu đã biết là mắc lỗi thì việc đầu tiên là phải xin lỗi người mà các người làm hại để nhận được sự tha thứ của họ, mà không phải cứ khóc thút thít. Nếu như ngay cả việc thật lòng xin lỗi cũng không làm được thì người khác dựa vào đâu để tha thứ cho các người?

_Hết chương_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK