Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
Sau khi Tô Tô nhập nhèm mở mắt thì nhìn thấy Tần Dư Trạch.
Tần Dư Trạch còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cười đùa nói: "Con sâu lười dậy rồi à? Tỉnh ngủ chưa hả?"
Tô Tô mờ mịt nhìn Tần Dư Trạch, dần dần tỉnh táo lại.
Trước cái nhìn mang theo ý cười của Tần Dư Trạch, Tô Tô cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Tô Tô sau khi tỉnh ngủ thì đột nhiên nhảy xuống khỏi người Tần Dư Hoài, sau đó giơ tay lên xông ra sau lưng Tần Dư Hoài.
"Bốpp." Một tiếng kêu lanh lảnh vui tai vang lên.
Tần Dư Trạch trợn tròn mắt.
Không dám tin bản thân lớn vậy rồi mà còn bị đánh đít ở nơi đông người thế này!!!
Tần Dư Trạch vẫn còn đang ngây người, lại thấy tay Tô Tô đã giữ chặt lấy phần dưới thắt lưng quần thể thao của hắn...
Đừng có nói là con nhỏ này muốn...
Tô Tô túm quần Tần Dư Trạch, dùng sức kéo, định tụt quần của hắn xuống.
Bé từng nhìn thấy bác Vương đầu thôn lúc dạy dỗ thằng cháu không nghe lời của mình đã tụt quần thằng bé xuống rồi đánh mông nó.
Sau đó cháu bác Vương liền nghe lời, không dám rải gạo ra đất nữa.
Vì vậy với sự hiểu biết ít ỏi của Tô Tô, chỉ cần đánh đít xong là đứa trẻ không nghe lời liền sẽ trở nên ngoan ngoãn.
Mà bé đang chuẩn bị tụt quần cháu trai nhỏ không nghe lời xuống rồi đánh mông hắn thật mạnh! Để hắn trở nên ngoan ngoãn!
Tần Dư Trạch cuống quýt kéo chặt quần.
Quần của hắn là quần chun, với sức của Tô Tô thì rất dễ kéo xuống!
Một thằng con trai mười bảy tuổi như hắn mà bị tụt quần ở nơi đông người này thì chẳng khác nào đội quần mà mặc!
Tần Dư Trạch muốn chạy nhưng mà Tô Tô sông chết kéo chặt lấy quần hắn, dù cho hắn dùng sức thế nào cũng đều không kéo lại được.
"Không được chạy! Phải đánh đít!"
Tô Tô nói liền ra sức lôi Tần Dư Trạch lại.
Tần Dư Trạch ra sức phản kháng, sống chết bảo vệ mông và tôn nghiêm của mình.
Mắt thấy không thể giữ được thể diện của bản thân nữa, Tần Dư Trạch liền cầu cứu anh trai: "Anh, anh ơi cứu mạng! Anh mau ôm nó đi đi!"
Tần Dư Hoài dửng dưng ở bên cạnh đứng nhìn, không hề có ý muốn giúp đỡ.
Hành vi của Tô Tô mặc dù đơn giản thô bạo nhưng nói không chừng có tác dụng với Tần Dư Trạch.
Vì vậy hăn quyết định khoanh tay đứng nhìn, để Tô Tô dạy dỗ thằng em trai không nghe lời này một chút.
Tần Dư Trạch chưa đợi Tần Dư Hoài giúp đỡ thì trong lúc hoảng loạn đã ngã xuống đất.
Lưng hướng lên trên, mặt úp xuống đất.
Tô Tô nhân cơ hội ngồi lên lưng Tần Dư Trạch, cơ thể nhỏ bé giữ chặt Tần Dư Trạch, khiến Tần Dư Trạch không thể xoay người.
Mà phần mông nhỏ bé yếu đuối của Tần Dư Trạch liền phơi bày dưới nanh vuốt của Tô Tô.
Các đồng chí cảnh sát trong đồn công an đều nhìn đến sững sờ.
Họ đang thấy một bé gái ấn một thanh niên mười bảy tuổi xuống đất rồi đánh đít.
Cảnh này... còn rất... vi diệu.
"Chú cảnh sát, cháu biết lỗi rồi! Cháu biết lỗi rồi! Chú giam cháu lại đi!"
Tần Dư Trạch giơ một tay ra, định bắt lấy một đồng chí cảnh sát để giúp mình thoát khỏi bể khổ.
Hắn thà rằng ngồi tù cũng không muốn bị lộ mông trước mặt mọi người!
Đồng chí cảnh sát nhịn cười, trong lòng còn hơi muốn xem cảnh tiếp theo, nhưng để giữ không khí nghiêm túc trong đồn cảnh sát nên vẫn đứng ra ngăn cản.
"Bạn nhỏ, ở đây là đồn công an, không được đánh nhau, không được gây ồn ào."
Đồng chí cảnh sát rất nghiêm túc nói chuyện cùng Tô Tô.
Tô Tô dừng bàn tay đang giơ lên cao lại nhìn chú cảnh sát nói: "Vậy bịt miệng hắn lại được không ạ?"
(Hết chương)