Lúc này vẻ mặt Tần Dư Trạch sững sờ.
Đầu ong ong, vẫn còn đang hoảng sợ.
Ngây ra mười mấy phút, cuối cùng Tần Dư Trạch cũng có phản ứng.
"Ai đánh nhau? Con ở trong thư phòng chơi game, em ấy tự xông ra đá hỏng cửa phòng của con! Thật là không tài nào hiểu nổi! Ông nội em ấy làm sao vậy? Đây là sức lực mà con người có thể có sao? Thực chất chính là tiểu quái vật!"
Bây giờ Tần Dư Trạch rất rất muốn biết tình hình bé gái không rõ lai lịch này là thế nào!
"Con đừng có nói bậy! Nó là cô nhỏ của con!" Ông cụ Tần nghiêm nghị răn dạy. Ông có thể khoan nhượng việc cháu trai không học hành đàng hoàng, nhưng không cho phép hắn gọi con gái nhỏ của ông như vậy!
"Đừng nói là cô nhỏ của con, em ấy có phải người Tần gia chúng ta hay không còn phải đợi bàn lại. Bây giờ con ngày càng hoài nghi lai lịch của em ấy, người trong nhà chúng ta đều rất bình thường, chưa từng sinh ra người nào giống như tiểu quái vật này...
"Ngươi nói bậy! Ta mới không phải nhặt về, ta chính là con gái của ba ba, ngươi còn nói bậy, ta sẽ đánh ngươi."
Tô Tô không vui rồi, nắm tay nhỏ rất muốn thử đánh người.
Cháu trai nhỏ này lúc nói bé là tiểu quái vật, lúc lại nói bé là nhặt về! Không thể nhịn!
Ông cụ Tần nhìn mặt con gái trở nên không vui, báo động trong lòng lập tức vang lên.
Con gái nhỏ của ông bụng dạ chân thành, đối xử với người mình thích rất tốt, nhưng với người mình không thích liền thích làm người ta gãy tay gãy chân.
Cháu trai này của ông còn tiếp tục bói bậy như thế, nắm đấm của con gái nhỏ sẽ dạy hắn làm người!
Ông cụ Tần thái độ nghiêm khắc nói với Tần Dư Trạch: "Tiểu tử thúi con đừng có nói bậy, cô nhỏ con là con ruột của ông! Hoàn toàn là thật! Còn thật hơn vàng! Con không được nghi ngờ thân phận của nó, cũng không được xưng hô bất lịch sự! Sức lực cô con chỉ lớn một chút xíu như vậy, lại không phải việc gì quan trọng."
"Ông nội, sức lực của em ấy chỉ gọi là lớn một chút xíu sao?"
Tần Dư Trạch nhìn thư phòng bừa bộn của mình, chỉ cảm thấy cung phu nói dối không chớp mắt của ông nội mình vô cùng thâm hậu.
"Khụ khụ, đúng là không phải chỉ một chút. Cho nên con bình thường ngoan một chút, không có chuyện gì thì đừng ở trong phòng kêu đánh kêu giết, lần sau chơi game thì đeo tai nghe, nói nhỏ một chút."
Tần Dư Trạch không nhịn được nói: "Chơi game kêu hai câu thì làm sao? Ai chơi game còn có thể yên tĩnh?"
"Cô nhỏ con lại không biết đám con trai các con chơi game còn kêu đánh kêu giết! Con lại không nhất định phải kêu, bảo con yên lặng thì yên lặng một chút. Còn nữa, con nói mấy từ đó, sẽ dạy hư cô nhỏ của con! Sau này đều không được nói!"
Nếu như để con gái bảo bối của ông bị nhiễm thói nói bậy, ông sẽ lôi tiểu tử thối này ra hỏi!
Tần Dư Trạch sâu sắc cảm nhận được tiêu chuẩn kép của ông nội hắn.
"Ông nội, ông như vậy cũng có hơi tiêu chuẩn kép quá rồi."
"Tiêu chuẩn kép thì làm sao? Ông nói cho con biết, Tô Tô chính là cô nhỏ của con, là bề trên, con phải kính nhường nó, nếu không đừng trách ông dùng gia pháp!" Ông cụ Tần nghiêm mặt nói.
Tần Dư Trạch thở dài một hơi, nói thầm trong lòng, không tức giận không tức giận. Hắn, một người lớn mười bảy tuổi, không thể chấp nhặt với một đứa bé.
"Con biết rồi! Ông nói cái gì chính là cái đó, nhường em ấy thì nhường em ấy đi! Không thể trêu vào con trốn còn không được sao? Nhưng xưng hô thì đừng nghĩ! Con sẽ không gọi em ấy là cô đâu! Cả đời này đều không gọi!"
Tần Dư Trạch nhường một bước, nhưng không gọi em ấy cô cô là giới hạn cuối cùng của hắn.
Ông cụ thấy vậy cũng không nói gì nữa, chuyện xưng hô ông tạm thời không ép buộc.
Ông cụ Tần quay về phía con gái mình, chỉ một giây vẻ mặt liền biến thành cưng chiều.
"Tô Tô không tức giận, cháu trai của con từ nhỏ chính là xấu tính, nói chuyện không biết nghĩ, nhưng lòng dạ không xấu, con đừng tức giận với nó, không cần đánh hắn được không?"