Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
Hai tay Tô Tô ôm lấy chân Từ Nghĩa Cường, dồn sức ném hắn đi như ném quả tạ...
Từ Nghĩa Cường rơi thẳng xuống bồn hoa của tiểu khu ở bên cạnh, làm đổ một mảnh hoa Đỗ Quyên.
Vãi?
Mọi người đều hoá đá trong nháy mắt.
Từ Nghĩa Cường vóc dáng to lớn, cân nặng phải đến một trăm bảy mươi cân(85 kg).
Một trăm bảy mươi a!
Đàn ông trưởng thành bình thường như bọn họ ôm hắn lên còn khó!
Cứ như vậy liền bị một đứa trẻ con ném đi?
Đây là sức mạnh phi thường gì vậy?
Tần Dư Trạch cũng hoá đá, nhưng có kinh nghiệm từ mấy lần trước, nên hắn hoàn hồn lại sớm hơn những người khác.
Nhìn thấy Tô Tô vô cùng hung dữ và mạnh mẽ, trong đầu hắn chỉ còn lại một từ không mấy nhã nhặn... ngầu vãi.
Tuy nhiên không đợi bọn họ tiếp nhận xong sự thật này, Tô Tô đã ôm lấy chân người thứ hai.
Người bị ôm đơ ra ba phút mới phản ứng lại bản thân sắp phải trải nghiệm cái gì.
"Vãi~!"
Hắn chỉ kịp chửi thề một câu liền không thấy trời đất đâu.
"Biến đi~!"
Lại một người nữa bị ném đi.
Từ Nghĩa Cường ở trong bụi hoa vừa mới chống người chuẩn bị đứng lên. Đang định bò dậy thì đột nhiên thì một vật thể bay nặng ký rơi xuống trên người hắn, đè hắn xuống bồn hoa lần nữa.
Sau lưng là những chạc cây hoa Đỗ Quyên gai góc và ngổn ngang cắm vào lưng hắn, Từ Nghĩa Cường đau đến méo mặt.
Lúc này hắn chỉ thấy mừng vì trong bồn hoa này của tiểu khu không có trồng hoa hồng có gai....
Sau khi thấy Tô Tô ném liền một mạch hai người, những người còn lại cũng phản ứng lại.
"Mau bắt tiểu quái vật này lại! Đừng để nó làm xằng làm bậy nữa!"
Người này vừa quát xong, ống quần đã bị Hổ Tử ngoạm lấy.
Mèo con còn không lớn bằng giày hắn.
"Con súc vật cút ra cho tao!"
Người đàn ông nhấc chân, dùng sức vung chân mấy lần, muốn hất mèo con đi. Kết quả mèo con không những không bị hất đi, mà còn dọc theo chân trèo lên lưng hắn.
Móng vuốt nhỏ tìm đúng chỗ không có quần áo che kín ở sau cổ hắn mà cào lên.
"A! Con súc vật này!"
Người đàn ông khoa tay múa chân, định bắt Hổ Tử ở sau lưng xuống. Nhưng mà Hổ Tử rất linh hoạt, hắn tóm bên trái, nó liền nhảy sang bên phải; hắn tóm bên phải, nó lại nhảy sang trái.
Nhảy tới nhảy lui vào chỗ trống còn không quên cào sau cổ cùng lưng hắn.
"Aaa!"
Người đàn ông tức phát điên lên.
"Hổ Tử, chậm quá!"
Tô Tô đã ném hết những người khác vào bồn hoa. Chỉ còn lại một người cho Hổ Tử xử lý.
"Méoo..." Hổ Tử kêu lên một tiếng rồi đột nhiên nhảy lên mặt người đàn ông, sau đó dùng hai chân sau đạp vào mặt hắn. Người đàn ông bị đạp liền đổ người ra sau, ngã nhào xuống đất.
Hổ Tử liền mượn lực nhảy lên vai Tô Tô.
"Meoo meoo..." Hổ Tử dụi vào má Tô Tô, dáng vẻ đắc ý tranh công với bé.
Tần Dư Trạch nhìn đến ngu cả người rồi.
Bé gái sức mạnh phi thường Tô Tô, nuôi thú cưng cũng là khác bọt, siêu cấp vũ lực!
Tần Dư Trạch đột nhiên nhớ ra bản thân mình vừa mới bị Hổ Tử đánh rắm vào mặt.
Nhưng so với người anh em bị ngã xuống đất này thì dường như Hổ Tử đánh rắm vào mình còn "dịu dàng" chán...
Giải quyết xong những người phiền phức này, Tô Tô hừ hừ nói: "Không được bắt nạt cháu trai nhỏ của ta nữa biết chưa? Cháu trai nhỏ không đáng yêu nhưng các người cũng không thể bắt nạt hắn!"
Người nhà Tần gia bọn họ, chỉ có thể tự mình bắt nạt, không cho người ngoài bắt nạt!
Mấy người nằm trên mặt đất lần lượt từng người bò dậy, lại nhìn về phía nhóc con mềm mại đáng yêu đang đứng trước mặt Tần Dư Trạch, đã không thể nào coi bé gái này giống như đứa trẻ bình thường.
"Mẹ nó! Tần Dư Trạch, mày tìm viện quân ở đâu ra vậy?!" Từ Nghĩa Cường tức giận chất vấn Tần Dư Trạch.
Thấy đám khốn nạn này đau đến mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt Tần Dư Trạch đang kinh ngạc liền biến thành đắc ý: "Mày quản được chắc?"
_Hết chương_