Đc: wattpad "tiemcanhnhadodo"
***
"Cô ruột?" Quản gia bà tám hỏi.
Nếu đây là cô ruột, vậy thì lạ lắm à nha!
Ngay cả Lục Trạm Vũ cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt hiếu kì.
Tần Dư Trạch buồn bực trong lòng: "Ông bà nội ta càng già càng dẻo dai không được à?"
"Được, đương nhiên là được." Quản gia cười t: "Đây không những được mà còn khiến người khác hâm mộ đố kị a."
Nhưng Tần Dư Trạch lại không cảm thấy đây là chuyện đáng để hâm mộ chút nào.
Hắn xấu hổ muốn chết.
"Được rồi, chúng ta về nhà trước đi."
Nói xong Tần Dư Trạch đưa tay ra, đang do dự không biết có cần dắt tay Tô Tô hay không thì Tô Tô đã chủ động dắt tay hắn.
Cái tay nho nhỏ mềm mại, cầm vào có cảm giác như đang cầm bánh mì mây. Tần dư Trạch cảm thấy cảm giác mềm mại này từ bàn tay lan truyền đến tim hắn.
Vừa truyền đến tim thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh cái tay này làm bay cánh cửa phòng hắn.
Tần Dư Trạch đột nhiên rùng mình, mềm mại cái gì, đáng yêu cái gì, tất cả đều chạy mất hút.
Nhưng ngay lúc này, được Tô Tô chủ động dắt tay, trong lòng Tần Dư Trạch không khỏi nghĩ. Mặc dù là một tiểu quái vật nhưng dù sao cũng còn là trẻ con, ở bên ngoài vẫn theo bản năng mà ỷ lại hắn.
Nếu nhìn từ góc độ này thì vẫn có một chút xíu đáng yêu.
Nhưng cũng chỉ là một chút chôi, cũng không có nghĩa là hắn đã chấp nhận con nhóc này.
"Cháu trai nhỏ, cháu theo sát vào, không được đi lạc nữa."
Tô Tô ngửa đầu nghiêm túc nói với Tần Dư Trạch.
Mặc dù không thích cháu trai nhỏ này lắm, nhưng làm cô Tô Tô cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm đưa cháu trai nhỏ về nhà.
Té ra Tô Tô chủ động dắt tay Tần Dư Trạch là sợ hắn bị lạc!
"Ai bị lạc!" Tần Dư Trạch phản bác ngay. Một chút cảm giác ấm áp trong lòng liền lập tức biến mất không còn dấu vết.
Đáng yêu cái mọe gì!
"Ngươi vừa mới bị lạc!" Tô Tô nói.
Vừa rồi chính là hắn đi lạc, bị bảo vệ nhà người ta dẫn vào!
"Không có! Là tao không trèo vào được!" Tần Dư Trạch bác bỏ.
"Oa, vậy chính là đần, không biết trèo tường." Tô Tô đưa ra kết luận.
"Tao không có!" Tần Dư Trạch tức phì phò phản bác lại.
Hắn không cần thể diện à! Trèo tường ai mà chẳng biết a!
Tô Tô giơ nắm đấm lên: "Không được cãi, ngoan ngoãn về nhà."
Hổ Tử nằm sấp trên vai Tô Tô cũng hướng về phía Tần Dư Trạch kêu "ngao ngao" hai tiếng.
Tần Dư Trạch nhìn nấm đấm nhỏ đó, trầm cảm ngậm miệng lại.
Không dám trêu vào.
Không đánh lại được.
Hắn nhịn.
Lục Trạm Vũ nhìn Tần Dư Trạch cùng Tô Tô, hai người một lớn một nhỏ vừa đi vừa tranh cãi ầm ĩ rời khỏi đại trạch.
Ngôi nhà lạnh lẽo này đã rất lâu rồi không có huyên náo như vậy.
***
Tô Tô và Tần Dư Trạch vừa ra khỏi cổng nhà Lục Trạm Vũ, liền thấy sáu bảy thiếu niên tuổi tác gần bằng Tần Dư Trạch đi đến đối diện.
Bọn họ bao vây Tần Dư Trạch cùng Tô Tô lại.
Nhìn thấy người đến, vẻ mặt Tần Dư Trạch lập tức trở nên khẩn trương.
Chết tiệt! Sao bọn họ lại tìm đến nhà rồi?! Tần Dư Trạch không nhịn được cầm chặt tay Tô Tô.
Từ Nghĩa Cường lại gần Tần Dư Trạch, dáng người to con, mặc áo ba lỗ, lộ ra hai cánh tay cơ bắp.
"Tần Dư Trạch, mày làm bọn tao tìm thật không dễ a! Suýt nữa thì cho rằng hôm nay không tóm được mày!" Từ Nghĩa Cường ánh mắt độc ác nói với Tần Dư Trạch.
"Mày muốn làm gì?"
"Muốn làm gì? Mày đánh em trai tao rồi còn hỏi tao muốn làm gì?"
"Hắn chỉ bị thương một chút ngoài da, nhưng nữ sinh bị hắn cường bạo thì cả đời này đều bị ám ảnh!"
"Tao nhổ vào!" Từ Nghĩa Cường nhổ một bãi nước bọt sang bên cạnh: "Đó là do nó không biết tự trọng, tự mình mặc váy ngắn cũn cỡn dụ dỗ em trai tao! Con nhỏ đó cũng đã quyết định không khởi tố! Mày lo chuyện bao đồng cái rắm à!"
_Hết chương_