Mây trắng trôi lững lờ trên nền trời xanh biếc, nắng nóng đến bỏng cả da đầu, tiếng ve kêu râm ran còn hơn cả đầu hè.
Phía trước chính là Thúy Vân hiên.
Tống Du cất bước, ngẩng đầu nhìn lại.
Một con đường nhỏ ngoằn ngoèo chỉ đủ để một người đi qua, một bên là ruộng, một bên là đất, nó dẫn đến một con đường chính được bao phủ bởi những cây bách cổ thụ hàng nghìn năm.
Bách là cây Bách cổ thụ, đường là con đường cổ, không phải nhiều năm sau mới trở thành lịch sử, cho dù ở thời đại này, chúng cũng đã hơn một ngàn năm tuổi.
Con đường này gọi là đường Kim Dương, được xây dựng vào thời nhà Ngu để mở rộng con đường từ Dật Châu đến đồng bằng Quan Trung. Người xưa có thói quen trồng cây bên đường để chỉ dẫn phương hướng cho mọi người, khi mọi người nhìn thấy cây cối ở cả hai bên đường, họ sẽ không đi sang một ngõ khác nữa.
Cũng bắt đầu từ thời nhà Ngu, quan lại địa phương đã cho trồng cây bách ở hai bên đường Tấn Dương, vào thời điểm quy mô lớn nhất, trên đường Tấn Dương có đến có vài chục vạn cây bách, nhìn từ xa giống như một hành lang dài được bao phủ trong những đám mây ngọc lục bảo.
Bởi vậy mà nó còn có tên gọi là Thúy Vân hiên.
Lại đi vài bước, đi đến trước Thúy Vân hiên càng nhìn thấy rõ ràng hơn.
Đang là thời điểm giao mùa giữa hạ và thu, những cây Bách cổ thụ khoe ra một màu xanh xám độc đáo, ngàn năm qua không người cắt tỉa, cành lá tự mọc xum xuê, đan xen vào nhau một cách hoang dại, lá cây xanh um tươi tốt khiến cho ánh nắng phải gian nan lắm mới có thể xuyên qua, rải lên đường đi tạo thành những vệt lốm đốm, sáng tối đan xen.
Con đường bên dưới được lát bằng những phiến đá không bằng phẳng, độ cao thấp của mỗi phiến đá dường như cũng khác nhau, đá lát không cũng không được khít, mà giữa các khe hở thường hay có những hố nhỏ.
Tống Du dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía sau.
Đi đã hơn nửa ngày, sớm đã không còn nhìn thấy ngọn núi quen thuộc, tòa đạo quan quen thuộc kia nữa rồi.
Tống Du vẫn chăm chú ngắm nhìn, vẻ mặt yên tĩnh.
Hôm qua còn nói chuyện với sư phụ, sáng nay đã thu dọn hành lý, từ biệt sư phụ cùng với lão Bát ca trong quan, hành trang nhẹ nhàng đơn giản, nửa ngày đi bốn mươi dặm đường, rốt cuộc cũng đi đến con đường lớn nổi tiếng này.
Thế nhưng nên đi đâu đây?
Sư phụ không nói cho hắn biết, hắn cũng không biết.
"......"
Một lúc lâu sau, Tống Du mới thu hồi ánh mắt.
Hay là tiếp tục đi về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, đã bước lên Thúy Vân hiên, xúc cảm dưới lòng bàn chân nhanh chóng trở nên cứng ngắc, ánh mặt trời chiếu vào người cũng bị che khuất hơn phân nửa.
Tống Du không quay đầu lại, kiên định mà trầm ổn đi về phía trước, chỉ là vẫn luôn để ý cảnh sắc hai bên đường.
Tác dụng của con đường này trong thời đại này cũng không thua gì đường cao tốc của đời sau, nối liền Dật Châu và đồng bằng Quan Trung, ngoài ra nó còn xây dựng thêm một hàng rào chắn ngựa, tương tự như lan can của đường cao tốc đời sau, chỉ là trải qua ngàn năm phong sương, khiến cho nó hơi có chút cũ nát.
Mặc dù vậy, nó vẫn là một tuyến đường giao thông quan trọng của thời đại này
Tống Du cẩn thận cảm nhận con đường cổ xưa này, cảm nhận được bức tranh chân thực về Thúy Vân hiên ở thời đại này.
Thi thoảng lại có tiếng chuông vang leng keng, có thương đội đi ngang qua hắn, dưới tàng cây bách ánh sáng đan xen, hai bên quan sát lẫn nhau. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần, mang theo một loại cảm giác tiết tấu đặc thù của thời đại này, người đưa thư của quan phủ đánh ngựa giương roi, phi nước đại chạy qua.
Đôi khi cũng sẽ gặp phải người khuân vác.
Đây là người duy nhất Tống Du có thể bắt kịp và vượt qua.
Những người khuân vác ở Dật Châu thường rất gầy gò, chỉ có da bọc xương, thân hình đen nhẻm, khuân vác những món hàng hóa mà ngay cả những tráng hán cũng khó có thể gánh nổi, tay cầm gậy tre, cúi đầu lặng lẽ bước đi đã làm cạn kiệt toàn bộ sức lực của cơ thể, làm sao còn sức để quan tâm đến những việc xung quanh?
Cũng may còn có những cây bách cổ thụ che bóng mát.
Cũng không có ai dám chặt những cây bách cổ thụ này.
Từ triều đại trước, triều đình đã định ra luật lệ để bảo vệ những cây bách cổ thụ này, cấm quân dân chặt phá, quan viên trước khi rời chức, phải kiểm kê và bàn giao những cây bách cổ thụ này cho quan viên mới đến tiếp nhận.
Nghe đồn trên Thúy Vân hiên được xây dựng trong núi lớn hiểm trở từ thời nhà Ngu này, giữa những cây bách cổ thụ xanh um tươi tốt đó, thường có những cây sống quá lâu năm thành tinh, thậm chí có thương nhân đi vào ban đêm, còn nghe thấy cây cổ thụ bên cạnh nói chuyện với hắn.
Còn không phải sao ...
Những cây cổ thụ này cũng đã ở đây che nắng che mưa hơn 1200 năm, bao nhiêu người đã đi ngang qua chúng? Chỉ là nghe thôi thì chúng cũng học được cách nói chuyện rồi.
Tống Du thật sự muốn nghe thấy chúng nó nói chuyện với mình.
Đáng tiếc không có.
Một mình bước trên con đường này, đã định trước là trầm mặc.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, đếm sơ cũng đã đi quá bốn gò đất ven đường, tính ra có lẽ cũng đã đi được hơn hai mươi dặm đường. Nhìn qua khe hở giữa những tán cây bách cổ thụ, có thể nhìn thấy được mặt trời đã hơi ngả về phía tây một chút.
Tống Du có chút mệt mỏi.
Thấy phía trước có một cây bách cổ thụ, phải mấy người ôm mới xuể, độ cong của thân cây vừa vặn có thể ngồi dựa vào, mặt đất dưới gốc cây cũng sạch sẽ, có lẽ thường có người đến nơi này nghỉ ngơi.
Tống Du cũng không chú ý, đi qua đó ngồi xuống.
Ăn cái bánh, uống chút nước.
Thoạt đầu trong lòng hắn còn nghĩ đến một số chuyện, nhưng không ngừng có người đi ngang qua người hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu lên để nhìn những gương mặt luôn khiến hắn có một cảm giác gặp gỡ tuyệt vời trong thời đại này.
Rồi khi cảm thấy mệt mỏi, Tống Du một chút tâm tư tranh đấu với nó cũng không có, ôm cứng bọc hành lý, mắt nhắm lại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tiếng ve kêu cũng không khiến ta khó chịu, mà chỉ ru ta chìm vào giấc ngủ.
Nghỉ trưa giữa lúc mặt trời đang ngả về tây, trước mắt lúc thì có bóng cây, lúc thì có ánh sáng rạng rỡ, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận được có bao nhiêu mật độ đan xen vào nhau như thế.
Trong lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại thấy đám người tí hon đang nhảy qua nhảy lại giữa các cành cây, đùa giỡn không ngừng.
Mỗi một người tí hon đều chỉ cao bằng bàn tay, dáng người thon thả, dung mạo xinh đẹp, mặc trang phục nhiều màu sắc, có nam có nữ, vô tư vui đùa. Nhưng khi hắn vừa giơ tay dụi dụi mắt nhìn kỹ, mới giật mình phát hiện, chẳng qua chỉ là ba năm con chim sẻ ngô mà thôi.
"A..."
Tống Du cuối cùng cũng lộ ra ý cười, dần dần tỉnh táo lại.
Lại ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy mấy đóa mây trắng trên bầu trời không biết tụ tập lại từ khi nào, tạo thành một đám mây lớn khổng lồ, nó dày đặc đến mức che mất cả ánh sáng của bầu trời, tạo thành một vùng bóng đen rộng lớn ở bên dưới
Phương hướng chính là trên con đường phía trước.
Sợ rằng trời sắp mưa rồi --