"Tiểu thần chính là một tiểu thần trong thôn địa phương, khi còn sống họ Vương, xin hỏi pháp danh của tôn giá?”
"Tại hạ Tống Du, sư phụ lấy tự cho ta là Mộng Lai.”
"Tôn giá là người trong đạo môn?”
"Từ nhỏ lớn lên ở đạo quan.”
"Không biết có đạo hiệu hay chưa?”
"Tạm thời chưa có đạo hiệu." Tống Du bình tĩnh đối mặt với vị thần linh địa phương này: "Thiện công tìm ta có chuyện gì sao?”
"Vậy tiểu thần kia gọi tiên sinh là Mộng Lai tiên sinh nhé." Vương thiện công vẫn khách khí như cũ, "Nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của tiên sinh, thật sự mạo muội, nhưng việc này liên quan đến sinh kế của lê dân bách tính địa phương, tiểu thần thấy tiên sinh tu hành cao thâm, đặc biệt đến cầu xin giúp đỡ. ”
"Thiện Công mời nói thẳng.”
"Việc này phải bắt đầu từ 10 năm trước.”
Vương thiện công hơi trầm ngâm, trong lúc nói chuyện có phong cách lề mà lề mề của người tiền triều: "Mười năm trước có một đại yêu đến nơi này, mê hoặc lòng người, còn để cho dân chúng địa phương xây dựng từ đường chùa miếu cho nó, cách nơi này hai mươi dặm. ”
Tống Du vừa nghe đã hiểu được.
Một người một thần mắt to trừng mắt nhỏ. Tống Du đang chờ y tiếp tục nói, mà y lại như đang chờ Tống Du tiếp lời.
"Vì sao không báo lên trên?”
"Tiên sinh xin nghe ta nói.”
"......"
Tống Du nhất thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ là những âm thần địa phương này phần lớn là do người có đức hạnh xuất chúng sau khi chết biến thành, lại có tuổi tác lớn như vậy, làm vãn bối, như thế nào cũng nên tôn trọng nhiều hơn một chút, y chỉ là một hậu sinh trẻ tuổi thật sự không tiện nói thẳng xoi mói.
"Ta đây liền nói ngắn gọn.”
“......Mời.”
"Đại yêu kia tuy rằng pháp lực cao cường, nhưng mấy năm trước, cũng đã bị tiêu diệt, là do cao nhân Thiên Hải tự và Chu Lôi Công hợp sức tiêu diệt. Chỉ là lúc ấy nghĩ đến ngôi đền dâm tà kia cách đường lớn không xa, phá dỡ, đập tượng đá thật đáng tiếc, cho nên mới giữ lại để có thể cho lữ khách lui tới nghỉ chân trú mưa. Gần đây tiểu thần đi loanh quanh, dạo đến vịnh Mã gia, phát hiện trong miếu kia không biết vì sao lại có hương khói.”
"Thiện công đi kiểm tra chưa?”
"Hổ thẹn hổ thẹn, tiểu thần pháp lực thấp kém, lại không biết tranh đấu, xa xa nhìn thấy hương khói, liền không dám tới gần." Vương thiện công lộ ra vẻ hổ thẹn.
"Thiện công cử chỉ sáng suốt.”
"Lần này chính là muốn mời tiên sinh đi kiểm tra một phen, nếu là thật, thừa dịp mấy ngày nữa trăng rằm, tiểu thần liền bẩm báo lên trên.”
"Thiện công hoài nghi yêu quái kia mượn hương khói mà sống lại?”
"Tiểu thần cho rằng, đại khái chính là như vậy.”
"Ngày mai ta sẽ đi xem. ”
"Tiên sinh phẩm tính cao thượng, tiểu thần trước thay dân chúng xung quanh tạ ơn tiên sinh." Vương thiện công lại hành lễ thật sâu, nói tiếp, "Tiên sinh tu vị không tầm thường, yêu quái kia cho dù trọng sinh nhất định cũng không có bản lĩnh như lúc trước, tiên sinh ban ngày đi tới đó cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là phiền toái tiên sinh đi một chuyến. Về phần địa chỉ, tiểu thần đã viết trên giấy, đặt ở bàn thờ phía trước.”
"Thiện công, cáo từ.”
"......"
Vương thiện công sửng sốt một chút, chợt mới thi lễ.
Lễ vừa mới thi triển, còn chưa đứng thẳng dậy, tất cả xung quanh đều hóa thành mây khói, trong nháy mắt tản đi, trước mắt Tống Du cũng tối đen lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, bản thân vẫn còn đang co ro trong góc thôn miếu.
Thôn miếu có một cửa không có ánh sáng, cửa gỗ cũng không kín, ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào, trên nền gạch lưu lại một tầng sương trắng nghiêng nghiêng, một loạt tượng thần mơ hồ có thể thấy được.
Tiếng ngáy của người giang hồ liên tiếp vang lên.
Tống Du đứng dậy tìm kiếm trên bàn thờ, nhưng không tìm thấy tờ giấy trước bức tượng thần Vương thiện công, mà lại tìm thấy tờ giấy trước bức tượng thần Xích Kim Đại Đế, hẳn là Vương thiện công đang chứng tỏ sự thần phục của mình.
Vẽ bùa thường được sử dụng loại hoàng ma chỉ [1], thư pháp cũng dùng rất tốt.
[1] Một loại giấy nổi tiếng cổ xưa làm từ giấy gai dầu được nhuộm bằng nước nhuộm màu vàng, được phát minh bởi Cát Hồng, một nhà y học nổi tiếng thời Đông Tấn. Giấy dày và bền, thường được dùng để sao chép kinh sách.
Hắn cất tờ giấy, lại nhìn mấy bức tượng thần.
Loại miếu làng này từ trước đến nay mặc kệ Đạo giáo hay Phật giáo, dân chúng không có tiền xây cho mỗi bên một tòa miếu, đành phải để cho các ngươi chen chúc cùng một chỗ, cũng đừng cảm thấy uất ức.
Người ở giữa tự nhiên là chủ thần Xích Kim Đại Đế, vị Thần của Đạo giáo Thiên Cung, cùng với vị phật đứng đầu vạn Phật trong Phật giáo. Hai bên đều có thần linh, về cơ bản họ đều là những vị thần tương đối nổi tiếng trong xã hội hiện tại vì nhiều lý do. Ví dụ như trước đây có một quyển tiểu thuyết được lưu truyền rộng rãi, bên trong tập trung miêu tả về vị thần sấm sét Chu Lôi Công, vì thế sự nổi tiếng của Chu Lôi Công ở trong lòng mọi người ngày càng tăng cao, rất nhiều ngôi miếu nhỏ được dân chúng tự phát xây dựng, vị trí của ông ấy cũng trở nên nổi bật.
Ngược lại không biết bản thân ông ấy có vì vậy mà được lợi hay không.
Hầu hết sự phát triển và tiến hóa của các vị thần là như vậy.
Rồi đến các vị thần địa phương, nếu phải nói về thẩm quyền và quyền hạn thì có thần núi, thần sông, thần đường, thần làng phần lớn là do người biến thành.
Sau khi những người này chết, mọi người nhớ mãi không quên họ, sẵn sàng gia trì, tự nhiên hóa thành thần linh. Xác suất lớn của triều đình cũng sẽ phong chức chính thần của bọn họ.
Kỳ thật ở thế giới này, bất kể là Đạo giáo thiên cung hay Phật giáo Tây Thiên, cái gọi là thần phật trên bầu trời, mặc dù họ có địa vị cao trong lòng mọi người, đặc biệt là tín đồ có địa vị cao quý, nhưng bản chất của họ cũng không khác gì những tiểu thần địa phương này, những người đã trở thành thần nhờ sức mạnh ý chí của họ.
Cho nên thường xuyên xuất hiện tình huống một triều thiên tử một triều thần.
Ví dụ như Xích Kim Đại Đế này, nghe đồn hắn sinh ra từ thời thiên địa mới sơ khai, trải qua khổ tu 1350 kiếp, mỗi kiếp 12 Vạn 9600 năm, lúc này mới được được chứng làm Thiên Đế, rất nhiều dân chúng đều tin tưởng không nghi ngờ. Cho dù không tin hắn, đa số cũng cho rằng từ xưa đến nay đã có người tin hắn, nhưng kỳ thật danh hào của hắn gần hai trăm năm mới sinh ra. Hai trăm năm trước trên thế giới này không có ai tin vào hắn, thậm chí cũng không có danh hào của hắn.
Bảo trì hình tượng thần linh cao quý trong lòng dân chúng là cần thiết, nhưng sư phụ từ nhỏ đã khuyên bảo Tống Du, làm người tu hành, không giống với dân chúng bình thường, phải có nhận thức đúng đắn và rõ ràng về bọn họ.
Nhưng nhận thức này cụ thể nên như thế nào, sư phụ lại chưa từng nói cho hắn nghe, chỉ để cho hắn tự mình đi nhận thức.
Tống Du còn đang xây dựng nhận thức.
Nương theo ánh trăng quan sát tượng thần hồi lâu, nghĩ cũng không ngủ được, hắn mới xoay người, cất bước đẩy cửa ra.
Không khí nửa đêm trong nháy mắt đập vào mặt, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy mát mẻ, ngẩng đầu lên, thấy đêm khuya tĩnh lặng không chút bụi trần, ánh trăng như bạc, vài đám mây dưới ánh trăng dường như cũng được mạ một lớp bạc dưới ánh trăng, dường như đang tỏa sáng, những ngọn núi lớn thì bị phác họa bằng những đường viền nhấp nhô, thật là một mảnh cảnh đẹp dưới ánh trăng.
Cứ như vậy ngồi dưới trăng, cho đến khi bình minh ló dạng.
......