Mèo Tam Hoa vẫn trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm hắn, đầu óc quay cuồng.
Bản năng khiến nó muốn chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, nhưng nó rất thông minh, biết rằng ở lại có vẻ là lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ nó hối hận vô cùng, trước đó mấy thôn dân kia mang tượng đất của nó từ miếu nhỏ tới bên trong miếu lớn này, lẽ ra nó phải vụng trộm chuyển tượng về ngay trong đêm, nếu vẫn là ở bên trong miếu nhỏ nói không chừng sẽ không bị phát hiện...
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, mèo Tam Hoa vẫn là tiến vào bên trong miếu.
"Vậy ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Không xa."
"Bây giờ đi luôn sao?"
"Hay là ngày mai đi." Tống Du ngẩng đầu nhìn trời: "Đêm nay ta cùng ngươi ở tạm nơi này một đêm, sáng sớm ngày mai sẽ đi."
"Không phải là không xa sao?"
"Cũng không gần."
"Được..."
Mèo Tam Hoa dứt khoát ngồi xuống, không chớp mắt đối mặt với Tống Du.
"Thoải mái một chút đi."
"Được..."
"Đây không phải miếu của ngươi sao?"
"Đúng nha!"
Mèo Tam Hoa chợt tỉnh ngộ, nhưng cũng khó có thể thả lỏng.
Bên ngoài đã là hoàng hôn, ba nén hương đốt dở lúc đầu đã cháy sạch, chỉ còn lại mùi dược thảo nhàn nhạt.
Mèo Tam Hoa lại nhảy lên bàn thờ, ăn cá sông nhỏ mà người dân mang đến, nghĩ rằng hôm nay không thể ăn hết thịt cũng thật đáng tiếc, thế là lại quay đầu muốn chia cho đạo sĩ một ít, đến lúc đó cũng sẽ nói mấy câu tốt đẹp giúp mình. Đáng tiếc đạo sĩ kia không ăn, chỉ ăn đồ tự hắn mang đến.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ cũng dần hạ xuống.
Đêm nay trăng lên rất sớm, tròn hơn đêm qua. Ánh trăng chiếu vào càng lúc càng lạnh, ngôi miếu này lại không có cửa, gió lạnh cứ vậy tùy ý thổi vào.
Ngắm ánh trăng một lúc, dần cũng thấy nhàm chán, Tống Du nhìn lại, mèo Tam Hoa kia đã nằm xuống co lại thành một đống, chỉ lộ ra đầu cùng thân thể, không thấy chân đuôi. Nó đang quay đầu nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Đạo sĩ, ta nếu như bị giam lại, sẽ còn có người đến thắp hương cho ta không?"
"Dĩ nhiên là không."
"Vậy còn có thể đi ra ngoài chơi không?"
"Tất nhiên không được."
"Còn có thịt ăn không?"
"Hơn phân nửa là không có."
"..."
Mèo Tam Hoa thần sắc sa sút, kỳ thật nó vẫn không biết mình làm sai cái gì.
Nhưng nó cũng chỉ là một con mèo mà thôi.
Đừng nói đến triều đình hay thiên cung, cũng đừng nói đến những đạo sĩ như này, chỉ cần là nhân sĩ giang hồ bình thường tá túc qua đêm tại đây thôi nó cũng không chọc nổi.
Đêm càng lúc càng tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió.
Thật lâu sau, lại nghe đạo sĩ nói: "Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"A?"
"Ta cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Ngươi hỏi đi, ở trong miếu của ta thì cứ tự nhiên."
"Tam Hoa nương nương mở linh trí bao lâu rồi?"
"Mới có mấy năm."
"Mới mấy năm à."
"Cũng lâu rồi."
"Ngươi là thế nào thành yêu?"
"Cứ như thế mà thành yêu thôi."
"Có kỳ ngộ gì sao?" Tống Du gật đầu nhìn nó: "Tỷ như gặp được ai đó, hoặc là ăn một đồ vật gì đặc biệt, hoặc ở một nơi đặc biệt thoải mái nào đó trong một khoảng thời gian."
"Không có."
"Thật không có sao?"
"..."
Mèo Tam Hoa không chịu lên tiếng, chỉ quay đầu đối mặt với đạo sĩ, nháy mắt cũng không nháy, hồi lâu mới nói một câu:
"Ta rất thông minh."
"Cũng có khả năng."
Tống Du thu hồi ánh mắt, không nói thêm nữa.
Thời gian càng ngày càng muộn, trong núi cũng càng ngày càng lạnh.
Tống Du tựa ở góc, nhắm mắt lại.
Mèo Tam Hoa nằm sấp ngáp dài, khi thì nhìn chằm chằm Tống Du, khi thì trong đầu lại nghĩ lộn xộn về kế hoạch chạy trốn, kỳ thật chỉ là vì nhàm chán mà thôi.
Bây giờ nó đã không thể đi ra ngoài chơi, cũng không thể giống bình thường ở bên trong miếu nhảy cẫng lên như thường ngày, thực là làm khó nó.
Thẳng đến canh năm, lúc trời rét lạnh nhất.
Gió lạnh thổi vào cửa.
Tống Du hơi hé mắt, hai tay khoanh trước ngực giống như như vậy có thể khóa chặt hơi nóng. hắn nhìn sang bên cạnh, bên dưới ánh trăng, mèo Tam Hoa kia nằm bên trên đệm rơm cũng đang co mình lại, nhìn qua trông giống như một cục bông nhỏ.
Tống Du giống như có chút cảm động, không khỏi trầm tư suy nghĩ một lúc.
Sáng sớm hôm sau, dưới chân núi có tiếng gà trống báo hiệu bình minh.
Mèo Tam Hoa tỉnh dậy trước Tống Du, nó ngồi bên trên đệm rơm, nhìn hắn chằm chằm, không biết đang nghĩ cái gì.
Có lẽ đang suy nghĩ vận mệnh tương lai của mình.
Tống Du ăn xong cái bánh hấp lạnh hôm qua mua trên đường, liền dẫn nó xuống núi hỏi thăm một phen, biết được bên trong ngôi miếu trên núi thật sự có một con mèo tiên. Nếu như nhà ai bị chuột phá quá nhiều, chỉ cần mang theo một ít thịt cá cùng hương nến đến, ban đêm liền sẽ sạch bong, danh tiếng của nó nổi đến mức truyền đến tận những nơi xa, mười dặm tám phương đều có người nghe thấy danh tiếng của nó mà tìm đến, cầu bài trừ dịch chuột.
Sau khi hỏi xong một nhà cuối cùng, Tống Du đứng ở cổng bất động, ngẩng đầu nhìn về nơi xa lâm vào trầm tư.
"Sao không đi tiếp?"
Mèo Tam Hoa đi theo bên cạnh hắn.
"Đi ngay đây."
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Không có gì."
"Ngươi còn chưa đi."
"Ta đang nghĩ..." Tống Du liếc về phía nó: "Tín đồ của ngươi phân bố cũng thật rộng."
"Đúng vậy!"
"Mỗi ngày có người đến dâng lễ, ban đêm ngươi liền đi đến nhà hắn bắt chuột sao?"
"Đúng!"
"Vậy nếu như nhà hắn rất xa thì sao?"
"Đi nhanh một chút là được."
"Vậy ngươi cũng thật vất vả."
"Không vất vả."
"Đi thôi."
"Đi tìm Vương Thiện công sao?"
"Phải."
Một người một mèo rời khỏi thôn trang, Tống Du cất bước đi phía trước, mèo Tam Hoa đi không xa phía sau, cả hai đều không nói chuyện mà chỉ yên lặng đi đường. Bức tranh này nếu đổi thành người khác nhìn thấy, có thể sẽ cảm thấy mới lạ.