Lúc tỉnh ngủ thì đám người khuân vác gầy nhom ngăm đen kia đã sớm không thấy đâu, chỉ còn lại con đường cổ kính bằng đá xanh trống trơn, những đốm sáng trong bóng rừng, một loạt hố nhỏ ở giữa những phiến đá xanh, kéo dài đến tận sâu trong con đường cổ kính rợp bóng cây, đó là phương hướng mà những người khuân vác đó đang đi, không có điểm dừng.
Tống Du đành phải mang theo hành lý, một mình đi bộ dọc theo những cái hố nhỏ này.
Hắn vừa mới nhìn thấy --
Những người khuân vác kia chống gậy trúc, giống như được truyền lại, mỗi một lần đều chuẩn xác chống xuống những cái hố này, dường như bọn họ không chỉ đi cùng một con đường với các tiền bối khuân trăm ngàn năm trước đây, mà ngay cả bước chân họ đi cũng đều giống nhau.
Ngàn năm qua nước chảy đá mòn, mới tạo nên dấu ấn không thể xóa nhòa trên con đường này, đây làm sao không phải là một loại truyền thừa?
Đi như thế, chỉ cảm thấy mỗi phiến đá dưới chân, mỗi gốc cây bách cổ thụ đều là nhân chứng thời gian, trong lúc ánh mắt Tống Du chớp động, lại nhớ tới lời sư phụ nói ngày hôm trước:
"Con lấy việc đả tọa [1] thổ nạp [2] trong núi này, đọc sách luyện tập đã gọi là tu hành sao? ”
[1] là công phu hợp nhất ba tính thuỷ hoả thổ; không phải ngoại hình tĩnh toạ.
[2] thở hơi ra và hít hơi vào
Tống Du vừa nghe xong đã biết, là bà muốn mình xuống núi.
Vị đạo sĩ già này khi còn trẻ cũng đã du ngoạn khắp non sông, khắp thiên hạ, cũng bởi vậy mà có một thân đạo hạnh không tồi, từ trước đến nay bà không cho rằng ngồi trơ ra đó là tương đương với tu hành. Hơn nữa Tống Du sớm đã có hiểu biết, các đời Phục Long Quan đều phải xuống núi du lịch, có dài có ngắn, nhưng chưa bao giờ ngoại lệ.
Quả nhiên, rất nhanh lại nghe bà nói: "Con nên xuống núi, du ngoạn khắp núi sông hồ biển, đi xem thế sự nhân sinh, tìm kiếm danh sơn tiên sư cũng được, ngẫu nhiên gặp yêu ma quỷ quái cũng có thể, đi nhìn thế giới thực mà con không thể nhìn thấy trên núi, trên con đường vạn dặm kia, con không chỉ có tu hành, có lẽ cũng có thể tìm được thứ con mà con cảm thấy hứng thú.”
Thì ra bà đều biết hết...
Xuống núi thì xuống núi thôi, Tống Du cũng muốn đi xem một chút, thế giới này ngoại trừ yêu quái quỷ thần, còn có bao nhiêu thứ thú vị.
Bất giác dần dần đến hoàng hôn.
Tống Du đứng trước một ngôi miếu bên đường, lắc hành lý, ngẩng đầu nhìn câu đối hai bên cổng miếu, không khỏi nhỏ giọng đọc ra:
"Con đường này ai không đi?"
"Chuyện kia khuyên ngươi chớ làm!”
Đây là một ngôi miếu làng tự xây dựng trong một ngôi làng gần đó, một gian phòng, bên trong thượng vàng hạ cám thờ rất nhiều thần linh, Phật đạo nhị giáo đều có, cũng có thần linh địa phương, đại khái là trước kia người có đức hạnh danh vọng sau khi chết biến thành. Đằng sau mỗi bức tượng thần đều viết danh húy, có người còn viết sự tích cuộc đời.
Ngôi miếu làng này cách Thúy Vân hiên không xa, thường có khách du lịch qua đêm ở đây.
Tống Du đã quyết định đêm nay nghỉ ở đây.
Cất bước tiến vào cửa chính, còn có hương đang cháy, Tống Du trước tiên thi lễ với các tượng thần, nói một tiếng quấy rầy, lúc này mới tìm một góc cách xa cửa, khom lưng thổi bay tro bụi trên mặt đất, dựa vào tường khoanh chân ngồi xuống.
Trên mặt đất man mát lành lạnh, dần dần nóng lên.
Muộn một chút, lại có bảy tám người lần lượt đi đến, giống như Tống Du đoán, gần như đều là người giang hồ, cầm đao mang kiếm.
Bọn họ ở lại đây cũng không có cách nào.
Các triều đại để hạn chế dân cư lưu động, thường là không cho dân chúng tùy ý đi lại, thế nhưng những quy định này cũng chỉ có hiệu quả đối với dân chúng thành thật, người làm ăn giang hồ và tu đạo như Tống Du đều có biện pháp riêng.
Khách thương vãng lai có nhu cầu chính đáng, thì sẽ có giấy thông hành được quan lại địa phương phê duyệt.
Người giang hồ có người có giấy thông hành, nhưng cũng có người không có, nhưng kiểu gì thì họ cũng có biện pháp riêng, chỉ là trên đường sẽ không tiện ở lữ điếm, đành phải tự nghĩ biện pháp.
May mà Đại Yến chùa miếu nhiều, cho dù có người hay không, thì phần lớn đều có thể ở nhờ, chỉ là không nên tìm những đền chùa dâm tà là được. Không thiếu những quân nhân giang hồ võ nghệ cao cường lại to gan đại khí thịnh, có quỷ phá miếu cũng dám đi ngủ một đêm.
Miếu bên quan đạo này, tự nhiên là đứng đắn.
Có lẽ là do bọn họ đều không được quan phủ yêu thích, hoặc cũng có lẽ là do đặc biệt coi trọng nhân tình thế thái, những người giang hồ này khi gặp nhau, mặc kệ lúc trước có quen biết hay không, có nghe nói qua hay không, bọn họ đều có thể chào hỏi lẫn nhau, rất nhanh có thể trò chuyện với nhau. Cho dù tính cách ít nói thích yên tĩnh, gặp người khác tới chào, cũng đều lập tức đoan chính đáp lễ, không dám chậm trễ chút nào, sợ truyền ra ngoài làm hỏng thanh danh của mình.
Những người này rất ồn ào và nói chuyện cho đến tận khuya.
Còn có người đến quấy rầy Tống Du, thế nhưng sau khi phát hiện Tống Du và bọn họ không phải là người cùng đường, liền mặc kệ hắn.
Tống Du cũng không sợ.
Những người giang hồ này tuy rằng nhìn như hung ác, kỳ thật hành sự rất có ý tứ, vả lại ở thế giới này, cho dù sơn tặc gặp được tăng lữ đạo nhân, đa số cũng sẽ không làm khó.
Không chỉ như thế, ban ngày Tống Du đi ngang qua quán trà nếu thật sự không có tiền, dựa vào bộ quần áo này chỉ xin một chén trà thô để uống, tỷ lệ thành công cũng rất cao, mà những người giang hồ này đặc biệt chú ý thanh danh cùng mặt mũi, gặp phải bọn họ, nói hai câu tốt, xác suất lớn còn có thể xin được một cái bánh hấp ăn.
Cứ như vậy lăn lộn đến nửa đêm, rốt cuộc cũng ngủ.
Đêm trong núi vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió thổi trên ô cửa và tiếng ngáy của khách giang hồ cách đó không xa.
Bất tri bất giácTống Du mơ một giấc mơ.
Trong mơ vẫn là ngôi miếu này, tượng thần cùng bố cục đều đại khái giống nhau, ngoại trừ xung quanh không có những người giang hồ nằm la liệt khắp nơi thế này, nếu nhìn kỹ thì trên bàn thờ cũng thiếu một pho tượng, là một pho tượng thần địa phương bên cạnh.
Thay vào đó, trước mặt lại có thêm một người.
Người này mặc trang phục thương nhân, nhưng màu sắc lại rực rỡ, khuôn mặt thành thật, mặt đỏ như táo, hình dáng như có thể nhìn thấy rõ ràng, lại giống như nhìn không rõ, tướng mạo cũng giống như vậy, trông rất giống với bức tượng thần bị thiếu kia.
Tống Du trước khi đi ngủ đã nhìn kỹ những bức tượng thần này, nhất là những vị thần địa phương kia, biết vị này được xưng là Vương thiện công, xem như Âm thần địa phương.
Vương thiện công vốn là nhân sĩ tiền triều, gia cảnh giàu có, lúc đó cả nước gặp thiên tai, người chết đói khắp nơi, vị Vương thiện công này mở kho phóng lương, giúp dân chạy nạn, cuối cùng có lẽ là đánh giá sai mức độ nghiêm trọng của thiên tai, vì vậy đã bị chết đói sau khi ăn sạch lương thực nhà mình. Về sau dân chúng địa phương nhớ ân đức của ông, đã dựng tượng lập miếu cho ông, thậm chí sau khi triều đình biết được, cũng tiến hành sắc phong, bây giờ ông đã là một vị thần đường đường chính chính.
Không đợi hắn suy nghĩ kỹ, Vương thiện công đã hành lễ với hắn trước:
"Mạo muội quấy nhiễu tôn giá, lần này có lễ.”
"Thiện công đêm khuya tìm tại hạ có chuyện gì cần làm sao?”