"Có nghĩa là, nơi này là địa bàn của triều đình, những người tới đây tế bái, dâng hương cho ngươi đều là con dân của triều đình." Tống Du dừng một chút: "Ngươi chiếm cái miếu này lại nhận hương hỏa của những người nơi đây, phải được triều đình hoặc thiên cung cho phép mới được."
"Bọn họ là ai?"
"..."
Tống Du suy nghĩ lại cách dùng từ mới nói: "Trên lý thuyết, triều đình trông coi tất cả những con người trên thế gian, còn thiên cung lại trông coi tất cả các vị thần trên thế gian."
"Các ngươi tìm ta làm cái gì?"
"Không phải chúng ta, là bọn họ, ta chỉ là được bọn họ nhờ vả, tới để kiểm tra."
"Bọn họ tìm ta làm gì?"
"Tìm ngươi phiền phức đi."
"..."
Tam Hoa nương nương nghe vậy cũng bắt đầu trầm mặc, lập tức tiếp tục bước đi lên phía trước, từng bước nhỏ đến bên cạnh bàn thờ, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi xổm bên trên bàn thờ, lúc này trông nó cũng không thấp hơn Tống Du bao nhiêu, nó chỉ nói:
"Là những người kia tự thắp hương cho ta."
"Ngôi miếu này là của ngươi sao?"
"Là không có ai ở cả."
"Chỉ sợ vậy cũng không được."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì thế gian này hương hỏa có hạn, có người cho ngươi thì sẽ không cho các thần khác, hoặc là sẽ cho các vị thần khác ít hơn." Tống Du nói: "Mà triều đình cùng thiên cung sẽ không giảng đạo lý với một tiểu yêu có đạo hạnh thấp như ngươi."
"Vậy ta không ăn nữa là được."
"Chỉ sợ cũng không được."
"Lại vì sao?"
"Thiên cung có quy củ. Trước đó ở đây cũng có yêu quái tự mình thu nạp hương khói, bị tru sát, ngươi chiếm lấy cái miếu này trước kia vốn là thuộc về nó."
"..."
Tam Hoa nương nương nhìn hắn chằm chằm, con mắt tròn xoe.
Con người khó có thể nhìn thấy cảm xúc từ khuôn mặt của một con mèo, nhưng Tống Du nghĩ thầm, đoán chừng là nó đang sợ hãi.
Hồi lâu sau, nó mới mở miệng hỏi:
"Vì cái gì?"
"Có thể là nó làm qua chuyện xấu."
"Ta không có." Tam Hoa nương nương nhìn hắn chằm chằm: "Ta chỉ là giúp người dưới núi bắt chuột. Hơn nữa trước kia ta có miếu, nhưng là một cái miếu nhỏ, sau đó có người bê tượng đất của ta đến tòa miếu lớn này, không phải ta tự mình muốn tới."
"Miếu nhỏ cũng không được. Chỉ là trước kia không bị phát hiện, hiện tại đã bị phát hiện, dù cho hôm nay ta mặc kệ ngươi, cũng sẽ có người khác tới tìm ngươi."
"Vậy phải làm sao?"
"Nếu ngươi chưa từng mưu hại con người, chưa từng hút tinh khí của con người, ăn thịt cùng huyết nhục của con người thì cũng không đến mức bỏ mạng."
"Vậy ta sẽ như thế nào?"
"Nếu như ngươi không chạy, cũng không phản kháng, ta có thể dẫn ngươi đi gặp bọn họ, bọn họ sẽ dựa theo quy tắc để xử lý." Tống Du nói với nó: "Đối với ngươi như vậy mà nói, có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Tam Hoa nương nương con ngươi đảo một vòng:
"Được..."
Thấy đạo sĩ vừa ngoảnh mặt đi, nó lập tức bỏ chạy.
"Xoạt!"
Động tác của con mèo rất nhanh nhẹn, huống chi nó còn là một con mèo yêu có tu vi, gần như trong nháy mắt nó nhảy khỏi bàn thờ, sau đó chạy ra cửa miếu.
Nó tiếp tục chạy trên con đường nhỏ, giống như một tia chớp, chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng loang lổ. Chạy được một quãng nó mới dừng lại quay đầu, rướn cổ lên để có thể nhìn qua ngọn cỏ dại, nhìn về phía ngôi miếu.
"A?"
Vậy mà không có đuổi theo?
Tam Hoa nương nương sửng sốt một chút lại hơi nghi hoặc một chút.
Đợi thêm một lát vẫn không thấy ai đi ra, nó đổi một vị trí, vừa vặn nhìn vào được bên trong cửa chính, thấy kia người vẫn đứng bên trong miếu, không biết đang làm cái gì.
Thật kỳ quái.
Mèo Tam Hoa dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, ngồi vô cùng ngay ngắn, rướn cổ ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Mèo Tam Hoa cuối cùng vẫn không nhịn được đi đến gần ngôi miếu một chút, thận trọng thò đầu lén nhìn vào bên trong.
Lại chỉ thấy đạo sĩ kia dửng dưng nhìn nó: "Gặp được ta là may mắn lớn nhất của ngươi, lần sau nếu lại có người đến, có lẽ tàn ác hơn ta nhiều."
"Vì sao ngươi không đuổi theo ta."
"Ta làm sao đuổi kịp được ngươi?"
"Vậy ta chạy mất thì ngươi phải làm sao?"
"..."
Tống Du nhìn vào mắt nó, cảm thấy rất bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Ta chỉ là được Vương Thiện công nhờ vả, tới xem một chút tình hình mà thôi, cũng không phải tới bắt hay trừng phạt ngươi. Hơn nữa, bức tượng đất trong miếu này có quan hệ sâu sắc với ngươi, dù có xa đến đâu cũng có thể tìm được ngươi."
"Đúng nha!"
Mèo Tam Hoa lập tức mở to hai mắt, sửng sốt như được khai sáng lại mừng rỡ vì giải tỏa được nghi vấn, còn lại bồn chồn lo lắng vì điều gì đó, không ngờ khuôn mặt con của mèo nhỏ lại bộc lộ nhiều cảm xúc cùng một lúc như vậy
Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Mèo Tam Hoa thiếu chút nữa bị xoay một vòng.
"Đạo sĩ coi việc thanh trừ dâm tự, tà tự làm nhiệm vụ của mình, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta là một tên đạo sĩ giả."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Ta dẫn ngươi đi gặp Vương Thiện công, hắn là một người tốt, ta nói rõ tình huống của ngươi cho hắn nghe, cũng là để cho bọn họ xử lý nhẹ tay với ngươi. Đương nhiên, trước đó ta sẽ xuống núi điều tra, chứng minh lời nói của ngươi là thật, sau đó..."
"Sau đó!"
"Ngươi sẽ nhận được kết quả."
"Kết quả gì?"
"Hẳn là sẽ bị phạt."
"Bị phạt?"
"Phần lớn là bị giam lại, nhốt ở một nơi nào đó."
"Một nơi nào đó?"
"Tỷ như bên trong một tòa tháp."
"!"
"Ta không muốn dọa ngươi, nhưng kết quả có lẽ là như vậy." Tống Du nhìn con mèo yêu nhỏ, có chút mềm lòng, "Đại đa số đều như vậy."
"!!"
"Yêu quái tuổi thọ rất dài."
"!!!"