Nơi đây cách Núi Âm Dương hơn một trăm dặm, lại nói người ở Phục Long quan trên núi Âm Dương tuy ít, danh khí lại lớn, hắn đương nhiên là có nghe qua.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn cũng đành phải thở dài, chắp tay với Tống Du rồi tan biến thành làn khói xanh.
"A?"
Mèo Tam Hoa từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm kiếm Vương Thiện công vừa biến mất, cư nhiên lại không thấy đâu, lập tức nhìn về phía Tống Du:
"Hắn đi rồi sao?"
"Đi rồi."
"Vậy là đã đồng ý chưa?"
"Được rồi."
"Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Mèo Tam Hoa quay đầu chạy ra ngoài, sau khi chạy qua cửa lại dừng lại, quay đầu nhìn Tống Du vẫn chưa rời đi.
Tống Du nhìn nó khó hiểu.
"Tại sao ngươi vội vàng thế?"
"Ở đây ta cảm thấy không thoải mái."
"Tự ti sao?"
"Tự ti là cái gì?"
"Nghĩa là... quên nó đi, đi thôi."
Tống Du cũng đứng dậy bước ra cửa miếu.
Mèo Tam Hoa đi bước nhỏ theo phía sau hắn, ngẩng đầu hỏi:
"Cái gì là cảm hóa?"
"Chính là ảnh hưởng, khiến cho ngươi thay đổi theo chiều hướng tốt lên."
"Ảnh hưởng như thế nào?"
"Ảnh hưởng từ từ."
"Thay đổi như thế nào?"
"Nếu nói nhiều, đi đường sẽ rất khát nước."
"Thay đổi như thế nào?"
"Thay đổi dần dần."
"Chúng ta đi đâu?"
"Trước tiên trở về miếu nhỏ để hủy đi pho tượng đất của ngươi, cắt đứt hoàn toàn liên hệ của nó với ngươi."
"Sau đó đi đâu?"
"Dật Đô."
"Đi Dật Đô làm gì?"
"Tam Hoa nương nương thật có tính tò mò..."
"Đi Dật Đô làm gì?"
"Ta còn chưa nghĩ ra."
"Vậy thì ngươi mau suy nghĩ đi."
"Ta sẽ cố gắng."
Mới vừa thoát khỏi hành trình cô độc liền đón về một đứa trẻ tò mò về đủ loại vấn đề, đây đúng là điều Tống Du không có ngờ tới.
"Xin Tam Hoa nương nương chiếu cố nhiều hơn."
Mạc danh kỳ diệu, tâm cảnh đã có điều khác trước.
...
Một người một mèo quay lại ngôi miếu hoang.
Lúc đến nơi đã là giữa trưa, vừa đi vừa đến lại hao phí thời gian một ngày. Bất quá thời đại này chính là như vậy, mọi thứ đều rất chậm, mấy chục dặm đường núi liền phí mất một ngày.
Lại có người tới dâng hương.
Vẫn là loại nhang tự chế, nguyên liệu không giống với nhang dùng trong đạo quán của hắn, mùi dễ chịu, hình như còn có tác dụng đuổi muỗi, Tống Du rất thích.
Trên bàn thờ có thêm một con lươn.
Tam Hoa nương nương nhanh chóng nhảy lên bàn thờ, xích lại gần ba nén nhang ngửi một hơi, sau đó lại ép mình dừng lại, nhìn con lươn nhỏ trên bàn thờ tỏ vẻ bất đắc dĩ. Nó quay đầu nhìn về phía Tống Du đang đứng ở cửa:
"Đạo sĩ, hôm qua có người thắp nhang cho ta, ta còn chưa đi giúp hắn bắt chuột. Còn người này, tối nay ta có thể đến nhà họ bắt chuột không?"
Tống Du nhìn nó hồi lâu, nhẹ gật đầu.
"Con lươn này ta có thể ăn không?"
"Muốn ăn thì ăn đi, dù sao cũng là bữa cuối cùng. Nhớ lấy, sau này không thể tiếp nhận cống phẩm của người khác, càng không thể thu nạp hương hỏa." Tống Du nhìn mèo Tam Hoa trước mắt, bởi vì hít hương hỏa nó đã có một ít thần đạo thần thông, tỷ như nó có thể biết được mỗi một nén nhang là ai thắp, mỗi một cống phẩm là ai mang đến, có thể dùng điều này để tìm tới họ. "Hít hương hỏa sẽ làm ngươi bất tri bất giác bước vào thần đạo, đến lúc đó thì không thể tách rời với hương hỏa. Đến ngày nào không còn hương hỏa, ngươi sẽ suy yếu thậm chí tiêu vong. Hơn nữa, sẽ bị thiên cung chính thần coi như tà thần."
"Biết rồi, biết rồi."
Mèo Tam Hoa nằm gục xuống trên bàn thờ rầu rĩ, nó không nỡ chia tay ngôi miếu, không nỡ bỏ lại tượng đất cùng hương hỏa. Tất cả điều này đều là nó mấy năm nay khổ cực ngày nào cũng đi bắt chuột mà tạo dựng được.
Lúc này nó rất tưởng niệm ngôi miếu nhỏ lúc đầu của mình.
Ngôi miếu kia mặc dù nhỏ, chiều cao chỉ bằng một nửa đạo sĩ trước mặt, nhưng cũng đủ cho một con mèo như nó dùng. Tuy không chắn được gió nhưng có thể che được mưa, mà nằm dưới một gốc cây đại thụ cũng không dễ dàng bị người phát hiện, bây giờ nghĩ lại, quả thực là một cái ổ nhỏ ấm áp.
Mèo Tam Hoa càng không có tinh thần.
Chờ đến khi trời tối, nó liền đi ra ngoài.
Muộn hơn một chút sẽ có nhân sĩ giang hồ đến tá túc, họ mang theo nhang đỏ bán trong thành, dù là trong miếu chỉ có một bức tượng mèo bằng đất sét, nhưng họ vẫn cung kính thắp lên ba nén. Những nhân sĩ giang hồ đó thích nói chuyện xã giao, lại chào hỏi với Tống Du rồi mới qua bên còn lại của miếu hoang nghỉ ngơi.
Tống Du ngồi thiền trắng đêm cảm ngộ linh khí trên núi.
Trên trời tinh hà xoay chuyển, màn che nhân gian rủ xuống.
Cũng không biết mèo Tam Hoa trở về bao lâu rồi, sáng ngày thứ hai mở mắt ra đã thấy nó, thần sắc lại có chút mỏi mệt. Hỏi nó tại sao, nó nói là hai hộ người dân kia một nhà ở tận bên này, nhà còn lại lại ở tận bên kia, cũng không biết bên kia là bên nào.
"Sau bữa tối chúng ta liền đi."
Tống Du nói với mèo Tam Hoa, trên tay hắn cầm bánh hấp ăn, mèo Tam Hoa đêm qua ăn không ít chuột, hiện tại vẫn còn no bụng.
Bên cạnh nhân sĩ giang hồ cũng đã tỉnh.
Trong số đó có một thanh niên ăn mặc bảnh bao đi cùng một nam tử nhìn còn trẻ tuổi, có lẽ là thấy Tống Du mặc đạo bào, dáng dấp cũng trẻ tuổi liền muốn kết giao. Hắn mang theo khô thịt đi tới, nói với Tống Du:
"Tiên sinh cũng là người yêu mèo?"
"Cũng tính là như vậy đi."
"Ta cũng là người yêu mèo, bất quá đi xa nhà còn mang theo mèo đồng hành như tiên sinh, quả thật ta cũng không thấy nhiều."
"Đúng vậy."
"Tiên sinh không thể chỉ ăn bánh hấp, ta có mang theo thịt heo khô đặc sản quê hương, tiên sinh có muốn nếm thử."
"Xin nhận ý tốt của ngươi." Tống Du từ chối khéo.
"Tiên sinh không cần khách khí, cùng là người trong giang hồ, gặp mặt chính là hữu duyên, coi như sớm đã quen biết."
"Đa tạ."
Tống Du vẫn cười lắc đầu.
Người nam tử này bị từ chối lại không xấu hổ giống những nhân sĩ giang hồ trọng mặt mũi khác, mà lại cười quay người, chia thịt với những người giang hồ khác quen từ đêm qua, khen ngợi lẫn nhau vài câu, liền bắt đầu xưng huynh gọi đệ trò chuyện vui vẻ, giống như đã quen biết từ lâu.
Những nhân sĩ giang hồ này kiến thức không ít, nghe được bát quái ở nhiều nơi khác nhau, dù cho có nhiều chỗ phóng đại, Tống Du vẫn rất thích nghe bọn hắn khoe khoang tán gẫu.
Cũng không lâu sau, bánh hấp cũng đã ăn xong.
"Đi thôi."
Tống Du nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Mèo Tam Hoa tự giác đi theo phía sau hắn.
Đám kia người giang hồ kia nhìn bọn họ chằm chằm, đợi sau khi bọn họ rời đi mới nhỏ giọng đàm luận.
"Tiểu tiên sinh này cũng thật thú vị, đi xa nhà còn mang một con mèo. Con mèo này cũng thú vị, lại còn ngoan ngoãn đi theo người, mèo nhà ta ngay cả sờ cũng không sờ được."
"Nói mới nhớ, trong miếu này hình như là cũng thờ một con mèo."
"Đúng vậy nha..."
Chúng người cùng nhau quay đầu, nhìn về phía tượng đất bên trên bệ thần .
Đúng vào lúc này, tượng đất kia như không cho phép người khác nhìn nó, lập tức xuất hiện mấy vết nứt, vết nứt nhanh chóng bành trướng, càng ngày càng nhiều càng lúc càng lớn, trong chớp mắt liền bao phủ toàn bộ tượng đất. Soạt một tiếng, bức tượng vỡ vụ thành vô số mảnh vỡ.
Lúc rơi xuống đất đã hóa thành bụi phấn.