Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiên sinh, nghe nói quỷ Sương Mù trên đoạn đường này cũng không dễ thu thập!"

Thương nhân họ Lý sợ hãi nói: "Nó đã làm loạn ở nơi này được hơn mấy tháng rồi, trước đây nha môn huyện Nam Hoa cũng đã từng mời cao nhân trong miếu tới, nhưng vẫn không thể đối phó với nó, cứ qua một cơn mưa lớn thì trên núi lại xuất hiện sương mù, tạo thuận lợi cho quỷ Sương Mù..."

"Đúng vậy đó, lại thêm trời tối đường trơn..."

"Nếu không, tiên sinh đợi đến hừng đông ngày mai, trời nắng lên hãy đi tìm nó?"

"Nếu tiên sinh đi, thì Trần mỗ nguyện cùng đi!"

Mọi người ngươi một lời ta một câu, đại đa số đều muốn khuyên Tống Du đừng đi.

Trong đó có người thực sự quan tâm, rồi cũng có người có ý nghĩ không muốn Tống Du tuỳ ý rời đi, nhưng cho dù như thế nào, thì đó chẳng qua cũng chỉ là nhân chi thường tình. Chỉ là lời nói quá nhiều, khiến cho Tống Du trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào, hắn nhìn chằm chằm vào đống lửa trong chốc lát, sau đó mới nói với tiêu sư họ Trần:

"Vị tiêu đầu này vẫn nên lưu lại đây thì hơn."

Lời này cũng coi như là cho thấy thái độ của hắn.

Vị tiêu sư họ Trần này là người rất có ý tứ, có uy tín có gan dạ sáng suốt, người như vậy cho dù có bản lãnh như thế nào thì cũng đều đáng được tôn trọng.

Tuy nhiên sau khi nói xong lời này, Tống Du cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Cũng không lâu lắm, mưa phùn bên ngoài cũng đã ngừng hẳn.

Tống Du trực tiếp đứng dậy, từ bên trong đống lửa rút ra một cây củi, một mình bước vào màn sương mù trong cái nhìn soi mói của nhóm khách thương.

Lúc này bóng đêm hiu quạnh, mưa lạnh vừa tạnh, bóng người thấp thoáng trong sương mù, gió lạnh gào thét, ngay cả cỏ dại cũng cảnh giác, duy nhất không sợ đi về phía trước, chỉ có bóng dáng kia.

Mọi người nhất thời vừa kính nể vừa lo lắng, nhưng không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là co ro bên đống lửa này, lo lắng nhìn chằm chằm sâu trong sương mù dày đặc, không biết là mong tiểu tiên sinh kia trở về hay là sợ trong sương mù lại có quỷ Sương Mù hiện ra.

Không bao lâu sau, ánh lửa bùng lên trong sương mù.

Lập tức có tiếng quỷ gào thét, giống như là tiếng khóc thê lương, lại giống như là nổi khùng tru lên, nghe mà tê cả da đầu.

"Hí! ”

Trên cánh tay các thương nhân nổi từng mảng da gà, sởn cả tóc gáy, trong lòng lại càng thêm có chút lo lắng cho vị tiểu tiên sinh kia.

Nhưng mà không ai dám đi ra xem thử.

Tiêu sư họ Trần duy nhất có can đảm này, cũng không tiện vứt bỏ mọi người chui vào trong sương mù.

Rất nhanh, mọi âm thanh đột nhiên dừng lại.

Không biết qua bao lâu, gần đó lại có động tĩnh.

Tất cả mọi người rướn cổ dài, không chớp mắt nhìn vào sương mù, trái tim đều vọt lên cổ họng.

Chỉ thấy sương mù trước mắt dày đặc không thể tan đi, giống như là buổi sáng mùa đông trong núi, khi một cơn gió núi thổi qua, sương núi sẽ theo đó bay theo, dưới ánh lửa chiếu rọi dường như có thể nhìn thấy những hạt nhỏ li ti thoát ra khỏi sương mù, trong khung cảnh mông lung như mộng cảnh này, một bóng người từng bước nhẹ nhàng bước ra khỏi sương mù.

Người nọ tuổi trẻ tuấn tú, mặc đạo bào mộc mạc, thần sắc bình tĩnh trước sau như một, thật giống như vừa rồi chỉ làm một chuyện không đáng kể.

Mãi cho đến khi vào đình đài, ngồi xuống trước đống lửa một lần nữa, hắn mới nói một câu:

"Đêm còn dài, các vị nghỉ ngơi sớm đi.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, thương nhân họ Lý dẫn đầu, những người còn lại lần lượt đứng dậy, đồng loạt khom người thi lễ.

Ngọn lửa kêu lách tách, tiểu tiên sinh kia đã nhắm mắt lại.

Các vị khách thương nhất thời lại không ngủ được, hai mặt nhìn nhau, trong đầu lại nhớ lại hình ảnh vừa rồi —— Tiểu tiên sinh ở trong sương mù dày đặc quay lại, thân ảnh từ mơ hồ dần dần chuyển thành rõ ràng, giống như mang theo hy vọng, có lẽ có vài người cả đời này cũng không quên được bức họa này.

......

Đêm nay nói dài hay không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Gió núi cuốn theo sương mù, hơi lạnh làm người ta khó chịu, cả đêm tỉnh giấc đến mấy lần, rõ ràng là không ngủ ngon, nhưng vẫn không ngủ được. Khi trời vừa tờ mờ sáng, Tống Du đã tỉnh, mà những thương nhân còn lại người nào cũng không ngủ ngon, không thiếu người thức trắng đêm.

Sáng sớm sương dày đặc, không khí ẩm ướt, có thể ngửi thấy mùi bùn đất cùng cỏ cây, giống như hoàng hôn thích hợp tu hành.

Mặc dù Tống Du đã tỉnh nhưng hắn vẫn tiếp tục ngồi xếp bằng nhắm mắt.

Trong tai có thể nghe thấy những âm thanh xung quanh.

Sương mai đè cong cỏ dại, nó trượt dọc theo đường cong rồi rơi xuống phiến đá xanh vỡ vụn. Trên cây bách cổ có sóc đang di chuyển, trong rừng cũng có chim tước dậy sớm.

Tiêu sư họ Trần nhỏ giọng nói với thương nhân họ Lý, sư đệ của mình chơi phi tiêu rất giỏi, công phu cao, dám đánh dám giết, chỉ là lần đầu tiên gặp ma quỷ, nhất thời trong lòng bỡ ngỡ mới có biểu hiện không tốt, hy vọng thương nhân họ Lý không cần để ý.

Lại nghe thương nhân họ Lý cùng thương nhân khác xì xào bàn tán, thương lượng muốn gom góp tiền trả ơn Tống Du, rồi lại rối rắm vì nên bỏ ra bao nhiêu tiền, muốn hào phóng lại muốn so đo.

Bùn hoa cỏ lộ, thế sự nhân tâm, đều là tu hành.

Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, các thương nhân đã đốt lửa lần nữa, dùng nồi nhỏ đun sôi nước sôi, cung kính bưng cho Tống Du một chén.

Tống Du cũng không chối từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK