Hôm nay là ngày chủ nhật, đường phố tấp nập người qua lại.
Trên cây cầu nằm bên bờ hồ Thiên Tinh ở Sở Châu, một cơn gió mạnh chợt thổi qua, cơn gió lớn khiến nhiều người đi đường phải che mặt, gió thổi mạnh đến mức không thể mở mắt.
“Răng rắc.”
Trên cầu vang lên một âm thanh như tiếng sấm sét, cây cầu giống như trở nên vặn vẹo.
Một ánh sáng màu xanh mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng.
Chỉ trong chớp mắt đã có thêm một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên cầu.
Người đàn ông lẩm bẩm: “Thế giới loài người, Lý Hiên đã trở lại rồi đây”
Sau đó người đàn ông ngẩng đầu lên, cơn gió mạnh trên cầu biến mất không thấy dấu vết.
Cùng lúc đó, một sức mạnh cực kỳ uy nghiêm tỏa ra từ cơ thể của người đàn ông.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố Sở Châu đều bị bao phủ trong một luồng khí tức khủng bố.
Trong một vài tòa biệt thự cổ kính nào đó, mấy ông lão đang ngồi khoanh chân đồng thời mở mắt ra, lộ ra vẻ kinh hãi.
Trong giây phút vừa rồi, bọn họ cảm nhận một loại áp lực đến từ sâu thẳm tâm hồn.
Loại áp lực đó khiến bọn họ phải run rẩy dù đang ở khoảng cách hàng chục dặm.
Một nơi nhỏ bé như Sở Châu lại xuất hiện một vị cường giả!
Lý Hiên nhìn dòng người vô tận và cây cầu quen thuộc, vẻ mặt chợt có chút hoảng hốt.
Hảẳn thực sự đã thành công.
Trong 300 năm qua, hắn từ một người phàm từng bước. vươn lên trong vực Chu Tinh, cuối cùng trở thành cường giả cấp thần thoại, nhưng hắn chưa bao giờ từ bỏ ý định quay trở về trái đất.
Cuối cùng, ở thời điểm hẳn thăng cấp đến cảnh giới cao nhất, hắn lựa chọn đả thông hư không, thực sự đã quay trở lại.
Hản nhìn hồ Thiên Tinh phía dưới, ký ức lần lượt hiện lên.
Nhà họ Lý vốn là thế gia kinh doanh nổi tiếng ở Sở Châu, nhưng không may khi Lý Hiên 20 tuổi thì đột ngột phá sản chỉ trong một đêm.
Mạnh Thanh Thiển vốn thân thiết với Lý Hiên từ khi còn nhỏ đã kiên quyết kết hôn với Lý Hiên bất chấp sự phản đối của gia đình, vì vậy mà bị vô số người chế giễu, trở thành trò cười của Sở Châu.
Khi đó, Lý Hiên không thể chịu đựng được cú sốc khi từ một cậu chủ giàu có trở thành một người bình thường nên đã tự sa ngã, mọi người xung quanh đều khinh thường Lý Hiên, thuyết phục Mạnh Thanh Thiển hãy rời bỏ Lý Hiên.
Nhưng Mạnh Thanh Thiển chưa bao giờ từ bỏ hắn, ngay cả khi đang mang thai, cô vẫn nhất quyết đi làm để nuôi sống
Lý Hiên.
Sau đó, Lý Hiên dần dần tỉnh ngộ, quyết định phấn chấn trở lại một lần nữa.
Ngay khi cuộc sống của hai người vừa mới có chút khởi sắc, Lý Hiên bất ngờ bị đẩy xuống hồ khi đi ngang qua hồ Thiên Tỉnh.
Mọi người đều cho rằng Lý Hiên đang trốn tránh trách nhiệm làm cha, ra đi không lời từ biệt.
Lại không hề biết rằng Lý Hiên đã đến một thế giới tu tiên.
Trọn vẹn 300 năm.
Lý Hiên trỗi dậy từ cát bụi, đối đầu với nhiều thiên tài, cuối cùng trở thành chúa tể giết chóc.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề muốn trở thành tiên mà chỉ muốn đập tan hư không để trở về địa cầu.
Chỉ là sau 300 năm thăng trầm, hồng nhan đã hóa thành tro bụi, Thanh Thiển còn sống sao?
“Bác trai, năm nay là năm bao nhiêu thế?” Lý Hiên nói với giọng run run.
Bên cạnh là một ông lão mặc quần áo rách rưới đang ngồi dưới đất, tay cầm cốc nước run rẩy đưa vào miệng.
Dưới mông ông ta là một đống hộp giấy và chai lọ, có lẽ nhặt rác là nguồn thu nhập duy nhất của ông ta.
Ông lão nghe thấy âm thanh, ngước lên nhìn Lý Hiên, bật cười hắc hắc.
“Chàng trai trẻ, năm nay là năm 20221”
Lý Hiên nghe được lời này, cơ thể không khỏi run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Năm 2022? Chẳng lẽ có nghĩa là từ khi mình biến mất khỏi trái đất đến giờ mới chỉ qua năm năm? Thanh Thiển còn
sống, con của mình và cô ấy chắc cũng đã năm tuổi rồi."
Tâm trạng đối mặt với chín đạo thiên lôi cũng không chút dao động của hắn lại trở nên sôi sục vào giờ phút này.
“Lão già kia, ông mù à.” Một giọng nói vô cùng đáng ghét vang lên từ bên cạnh.
Một cô gái đã vô tình cọ vào người ông lão khi đi qua cầu, đôi giày cao gót màu đỏ của cô ta dính một chút bụi đất.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý.”
Ông lão sợ hãi nhìn cô gái trước mặt.
Người thượng lưu ăn mặc lộng lẫy thế này không phải là người mà một kẻ nhặt ve chai như ông ta có thể đắc tội, cho dù vừa rồi ông ta không hề cử động, là chân của đối phương. vô tình đá vào quần của ông ta.
“Không cẩn thận con mẹ ông, chọc bạn gái tôi không vui, lão già kia ông muốn chết đúng không.”
Ánh mắt chàng trai tóc ngắn bên cạnh cô gái trở nên u ám, vừa mở miệng đã tràn ngập tinh hoa văn hóa dân tộc, giơ chân giẫãm lên chân ông lão.
“Á”
Ông lão đau đến mức hít sâu một hơi, lớn tiếng cầu xin sự thương xót.
Người đi đường xung quanh không khỏi dừng bước, cau mày.
Ông lão này có lẽ đã gần 70 tuổi, bắt nạt một ông lão nhặt ve chai như vậy quả thực rất quá đáng.
“Nhìn cái gì? Ông đây chính là cậu chủ lớn của nhà họ Phùng.”
Người đàn ông lớn tiếng chửi bới, những người xung quanh lập tức rụt cổ bỏ đi, sợ sẽ tự rước lấy rắc rối vào người.
Tập đoàn Lan Quế của nhà họ Phùng là một doanh nghiệp. nổi tiếng ở Sở Châu, mẹ của người này là Trương Lan, được mệnh danh là người phụ nữ giàu có, con trai được bà ta coi như hòn ngọc quý trên tay, không có ai ở Sở Châu mà Phùng 'Vũ không thể đắc tội.
Nhưng vào lúc này, lại có người lên tiếng.
Lý Hiên tỉnh lại từ trong ký ức, không khỏi bùng nổ lửa giận khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Hắn vẫn còn một chút ký ức về nhà họ Phùng ở Sở Châu.
Năm đó khi việc đầu tư của nhà họ Lý thất bại, nhà họ Phùng liền hủy bỏ toàn bộ hợp tác với nhà họ Lý ngay lập tức, giậu đổ bìm leo, thậm chí mẹ của Phùng Vũ là Trương Lan còn sỉ nhục Lý Hiên là một con chó nhà có tang ngay trước mặt hẳn, làm nhục Lý Hiên và người nhà của hẳn không chút thương tiếc.
“Quỳ xuống xin lỗi bác trai ngay lập tức, bằng không tôi sẽ diệt nhà họ Phùng của cậu”
Giọng nói của Lý Hiên thờ ơ vang lên. “Hải” Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn.
“Chàng trai này là ai thế? Vừa mở miệng đã đòi diệt nhà họ Phùng rồi.”
Nhìn khắp cả Sở Châu cũng không có ai dám nói ra câu này.
Vẻ mặt Phùng Vũ hơi cứng lại, sau đó tức giận nói: “Tên ngu ngốc này đến từ chỗ nào vậy? Ông đây thấy mày đang muốn chết rồi nhỉ!"