Hoàng Giang Thái quay đầu lại và nói với Lý Hiên: “Nếu Mãnh Hổ Vệ đã xuất hiện và chặn đường thì rất có thể tổng đốc Sở Châu cũng quan tâm đến quả Tam Dương”
"Có thể trực tiếp xông qua không?” Lý Hiên hỏi.
"Vậy thì không cần thiết, Mãnh Hổ Vệ còn chưa dám cản đường của tôi, tôi cho người đi lên trước ra lệnh cho bọn họ dỡ bỏ rào chẳn là được."
Nói xong, ông ấy trực tiếp lấy điện thoại ra và ra lệnh: “Bảo. bọn họ dỡ bỏ rào chẳn”
Người tài xế đang định lên xe nghe vậy thì trợn tròn mắt, làm gì mà dọa người như vậy?
Dám nói người của Mãnh Hổ Vệ không dám chặn đường bọn họ.
Nếu không phải thấy đối phương đang lái chiếc Rolls-Royce, người tài xế kia sẽ nhịn không được mà chế nhạo. thẳng thừng.
Những người này cho răng có tiền thì có thể làm gì cũng được, Mãnh Hổ Vệ chính là binh mã của phủ tổng đốc, sợ rằng lát nữa phải chịu khổ rồi.
Người tài xế đóng sầm cửa lại, đồng thời hạ kính xe xuống, biểu cảm trông như đang xem trò vui.
Lúc này, đội trưởng ẩn vệ đi tới chỗ đội ngũ chặn đường phía trước, lạnh lùng nói: "Dỡ bỏ rào chắn trên đường đi."
Người của Mãnh Hổ Vệ nghe thấy vậy thì nhất thời có chút tức giận.
"Cậu không có mắt sao? Đây là con đường mà phủ tổng đốc ra lệnh phong tỏa, cậu nói dỡ bỏ là dỡ bỏ được hả?"
Đội trưởng ẩn vệ cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đưa ra một tấm lệnh bài Hắc Kim.
"Tôi cho anh ba phút để liên lạc với cấp trên của anh. Sau ba phút, nếu anh không nhường đường, chúng tôi sẽ trực tiếp mở ra một con đường máu."
Đội trưởng ẩn vệ nói rồi cất lệnh bài đi.
Người của Mãnh Hổ Vệ thầm tỏ ra bất mãn trong lòng khi thấy đối phương hống hách như vậy, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra gọi điện.
Khi anh ta báo cáo chuyện tấm lệnh bài, vẻ mặt của anh ta nhanh chóng thay đổi.
Lập tức ra lệnh cho người của mình nhanh chóng di dời rào chắn và cho xe của ẩn vệ đi qua.
Cảnh tượng này khiến cho người tài xế đang chờ xem náo. nhiệt phải chết lặng.
Người của Mãnh Hổ Vệ thực sự đã chủ động nhường đường, ông đây không nhìn nhầm đấy chứ, đó là người của phủ tổng đốc mà.
Chiếc Rolls-Royce và tám chiếc xe phía sau nhanh chóng đi qua trạm kiểm soát.
Mà ở phía bên kia, trong chiếc xe con màu đen có một ông lão đang cau mày nói: “Lệnh bài Hắc Kim Sở Châu, là người của ẩn vệ, sợ là có nhân vật lớn đang ngồi trong xe.”
Cô gái ở bên cạnh tỏ vẻ tò mò: "Ông nội, chúng ta có nên đi theo xem thử không?”
Ông lão lắc đầu.
“Có thể khiến Ẩn Điện phái ra những Häc Kim Vệ cao cấp nhất đích thân hộ tống thì chúng ta không thể chọc vào được.”
Nói xong, ông lão nhắm hai mắt lại, ông ta tự biết thân biết phận.
Mặc dù Hoàng Giang Thái sống ẩn dật ở Sở Châu nhưng. thế lực của ông ấy đã trải rộng khắp ba tỉnh và 72 thành phố, bao trùm toàn bộ Giang Nam.
Trêu vào ông ấy, đó không phải là chán sống rồi sao? Đương nhiên ông ta cũng không biết người lái chiếc xe kia chính là Hoàng Giang Thái, bãng không có lẽ ông ta sẽ hoảng hốt đến rớt hàm rồi.
Đoàn xe đi qua trạm kiểm soát rồi tiến thẳng đến giữa núi.
Vì xe không thể di chuyển vào sâu hơn nên bọn họ phải xuống xe và đi bộ.
"Dựa theo tin tức, chắc hẳn quả Tam Dương ở trong sơn cốc phía trước kia."
Hoàng Giang Thái chỉ về phía trước nói.
Nhưng ông ấy vừa dứt lời thì đã có hơn chục người xuất hiện hai bên đường ngăn lại.
"Tam thống lĩnh Doanh Lạc của Mãnh Hổ Vệ đang làm việc bên trong, không phận sự miễn đến gần."
Tên đội trưởng đứng đầu Mãnh Hổ Vệ trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ và vẽ một vạch ngang trên mặt đất.
"Ai vượt qua vạch kẻ này, chết!"
Chỉ là lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lý Hiên đã bước qua vạch kẻ ngang.