Tuy nhiên, Lý Hiên nhanh chóng thu khí tức lại. Điều này khiến Khang Dương lộ vẻ ngỡ ngàng.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại lạnh thế?”
Bác Khang đã lên tiếng: “Vào buổi tối hôm nhà họ Lý xảy ra chuyện, tôi có một số vấn đề trong sổ sách cần trao đổi với ông chủ, nào ngờ vừa đến cửa phòng làm việc của ông chủ ở tầng ba thì nghe thấy giọng nói cầu xin tha thứ của ông chủ.”
“Lúc đó cửa không đóng chặt, tôi nhìn thấy một bóng dáng lạnh lùng qua khe cửa.”
“Hắn ta không chỉ đạp ông chủ ngã trên mặt đất, hơn nữa còn thẳng thừng giết chết ông chủ.”
“Bà chủ tức giận lao về phía người đàn ông đó, nhưng lại bị hắn ta tàn nhẫn bóp gãy cổ, lúc đó tôi sợ hết hồn, run rẩy trốn trong phòng chứa đồ ở tầng ba.”
“Nhìn qua cửa sổ trong phòng chứa đồ, vừa hay có thể nhìn thấy hướng những người mặc đồ đen đó đi, vậy mà bọn họ lại trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống.”
“Hơn nữa trên tay người đàn ông đó lại biến ra một ngọn lửa, đốt cháy cả tòa biệt thự.”
“Thế lửa lan tràn, trước tình huống cấp bách, tôi đã nhảy từ tầng ba xuống, rơi vào trong bụi cây, chiếc chân này bị gấy vào lúc đó.”
“Vậy ông có còn nhớ dáng vẻ của người đó không?” Lý Hiên lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt tràn đầy sát ý vô tận.
Vậy mà cha mẹ của hắn lại bị người khác giết chết, hắn nhất định phải tìm ra kẻ đó, băm vằm đối phương thành trăm ngàn mảnh.
Bác Khang lắc đầu: “Lúc đó quá hoảng loạn, tôi cũng không nhớ rõ, có điều tôi có nghe mang máng có người gọi một người trong số đó là Vương Lãng.”
“Được, bác Khang, cảm ơn bác.”
Bác Khang khập khiêng đi vào trong phòng lấy hộp trang sức.
“Đây là thứ bà chủ giao cho tôi trước một ngày sau khi xảy ra chuyện, nói rằng một khoảng thời gian sau đưa cho cậu chủ, lúc đó tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi nhảy xuống tầng, tôi phải cấp cứu trong bệnh viện hơn ba tháng mới sống sót, sau đó lại nằm viện hơn nửa năm.”
“Đến khi tôi xuất viện thì cậu chủ đã biến mất.”
Lý Hiên nhận lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong có rất nhiều trang sức, và một tấm thẻ ngân hàng.
Đằng sau tấm thẻ ngân hàng có viết mật mã, là sinh nhật của Lý Hiên.
Đây là thứ mẹ để lại cho mình, bà ấy biết nhà họ Lý xảy ra chuyện, đây là tiền mẹ để lại cho mình sống.
Lý Hiên siết chặt nắm đấm. Xem ra cha mẹ của hắn đã biết rằng có người muốn giết họ từ lâu, nhưng họ lại hoàn toàn không dám chạy trốn,
càng không dám báo cảnh sát.
Rốt cuộc là thế lực nào mà lại có thể khiến cha mẹ sợ hãi đến vậy, thậm chí chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Có thể tay không biến ra lửa, chắc chắn là tu luyện giả.
Có điều cho dù là tổ chức nào, hắn cũng phải khiến bọn họ trả một cái giá nặng nề.
Giết cha mẹ của Lý Hiên hắn, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được bọn chúng.
“Bác Khang, hôm nào tôi sẽ đến thăm bác và giúp bác chữa vết thương ở chân.”
Nói xong, Lý Hiên thẳng thừng xoay người rời khỏi nhà bác Khang.
Hôm nay trong lòng hắn tràn đầy sát khí nặng nề, hoàn toàn không có tâm trạng để chữa trị vết thương ở chân cho bác Khang.
Sau khi Lý Hiên rời đi, Khang Dương không nhịn được nói: “Cha, có phải đâu óc của cậu chủ nhà họ Lý có vấn đề không? Anh ta nói chữa trị vết thương ở chân cho cha, chân của cha đã bị gãy bao nhiêu năm rồi chứ?”
“Câm miệng.”
Bác Khang lạnh lùng ngắt lời của con trai mình.
“Cậu chủ nói như vậy, cũng vì lòng tốt thôi, tuy nhà họ Lý không còn nữa nhưng cậu ấy vẫn là cậu chủ của cha, con
cũng phải tôn kính cậu ấy một chút.”
“Còn để cha nghe thấy con nói xấu cậu chủ, cẩn thận cha đánh chết con.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Khang, Lý Hiên liền xuất hiện ở nhà họ Hoàng.