“Bọn chúng đã gieo một loại cấm chú vào đầu óc tao từ lâu rồi. Ai muốn nhìn trộm ký ức sẽ bị cấm chú chặn lại."
“Ha ha ha, mày có thể giết tao nhưng vĩnh viễn không biết được bí mật mà mình muốn biết đâu.”
“Thật sao?”
Lòng bàn tay của Lý Hiên dừng lại phía trên đỉnh đầu của Vương Lãng.
Quả nhiên, một đạo chú văn màu máu hiện lên, có ý đồ tấn công Lý Hiên.
Sức mạnh của bùa chú này vô cùng kỳ lạ, ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn nhìn trộm vào ký ức trong đầu Vương Lãng.
Vương Lãng cười lớn: “Thấy chưa? Muốn lấy ký ức à, không có cửa đâu.”
“Chỉ có chút tài mọn mà cũng muốn ngăn cản tao ư? Không những tao có thể phá giải được cấm chú mà còn có thể mượn lá bùa này để tìm được người đã thi chú cho mày.”
Lý Hiên vừa dứt lời, khí thế trên người trong nháy mắt đã thay đổi, ánh sáng vàng trên bàn tay lại vô cùng huyền ảo.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Lãng, hắn đột nhiên tóm lấy một tia sét màu xanh lam từ trong hư không.
“Bùm, ầm, ầm”
Sấm sét xuất hiện, khí tức hủy diệt vô tận khiến Vương Lãng cảm thấy như đang ở trong địa ngục.
Chú văn màu máu kia lại run rẩy dữ dội. “Răng rắc.”
Ngay sau đó, sấm sét nổ tung.
Chú văn màu máu bị nổ tan tành.
Cùng lúc đó, toàn bộ khu Cô Tô bị rung chuyển bởi một sức mạnh khủng khiếp.
Một tia sáng ký ức bị lòng bàn tay của Lý Hiên chộp lấy. Sau khi xem xong ký ức, nó đã bị Lý Hiên bóp chặt. Đồng thời đầu của Vương Lãng cũng bị nghiền nát.
Còn đôi mắt của Lý Hiên đã nhìn về hướng nam của thành phố Cô Tô.
Dù đang ở trong gara ngầm nhưng ánh mắt của hắn đã xuyên thấu vào không gian vô tận.
“Mình đã nhìn thấy kẻ thi chú sai khiến Vương Lãng”
Lý Hiên nói xong thì bước ra ngoài, biến mất trong gara ngầm.
Lúc này, trong một biệt thự yên tĩnh ở Giang Nam.
Có hai ông già đang chơi cờ.
Hai người này đều là gia chủ của thế gia tu luyện nổi tiếng ở Giang Nam.
Họ cũng là bạn bè lâu năm và có mối quan hệ rất thân thiết.
Nhưng một trong hai ông già lại bỗng cảm thấy lo lắng bất an.
“Lão Uông, sao thế? Ông lại thua ván cờ này rồi, có tâm sự gì à?”
Ông già mặc đồ thời Đường hỏi.
Lão Uông ở phía đối diện thở dài: “Tôi vừa nhận được tin, tên phế vật của nhà họ Lý vào năm năm trước bị đẩy xuống hồ Thiên Tinh vẫn chưa chết, hắn lại trở về Sở Châu.”
“Cái gì? Vẫn chưa chết ư?”
“Tên Vệ Tân Vũ đó đúng là phế vật, ngay cả chút chuyện cỏn con vậy mà cũng làm không xong. Đúng là không đỡ nổi một bức tường nhão.”
Ông già mặc đồ thời Đường tức giận nói.
Nhưng sau đó ông ta lại cười: “Không chết thì sao, lại cho người đi giết cho chết là được chứ gì? Một thằng con không nên thân của nhà họ Lý, có gì mà phải lo lắng?”
Lão Uông thở dài: “Sau khi Lý Hiên biến mất, tôi đã phái người đi điều tra nhiều nơi, nhưng không có tin tức gì về hắn, thế mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện, điều này luôn khiến tôi cảm thấy bất an. Dù sao nhà họ Lý cũng liên quan đến ông trùm kia, không thể không đề phòng.”
“Yên tâm đi, cho dù thế lực đứng sau nhà họ Lý ra tay thì cũng chẳng sao. Tôi đã gieo vào trong thức hải của Vương Lãng cấm hồn chú, chỉ cần Vương Lãng dám nhắc tới tên của chúng ta thì sẽ chết ngay tại chỗ, không ai có thể tra được chúng ta cả.”
“Ông nói vậy thì tôi cũng an tâm rồi.” Lão Uông gật đầu.
Ông lão mặc đồ Đường cũng cầm tách trà bên cạnh lên, định đưa vào miệng, nhưng chưa kịp chạm vào môi thì trong người ông ta đã có sấm sét cuồn cuộn ào ra.
Một luồng khí tức hủy diệt bao trùm cơ thể ông ta.
“Sao có thể thế được?”
Sắc mặt ông ta tái nhợt.
Ông ta nhận ra răng cấm chú của mình đã bị phá vỡ, đối phương còn công kích ông ta khi ở cách xa hàng ngàn dặm.
“Làm sao có thể?”
Sức mạnh khủng khiếp của sấm sét khiến chân khí trong cơ thể ông ta tán loạn, ông già mặc đồ Đường liên tục vận dụng công pháp để trấn áp nhưng vô ích.
“Phụt”
Một ngụm máu phun ra từ miệng ông già mặc đồ Đường, toàn thân ông ta lập tức trở nên đờ đẫn.
Chín mươi phần trăm tu vi của ông ta đã bị mất đi chỉ trong nửa phút.
Ông ta vốn là tông sư đỉnh phong, nhưng đã nhanh chóng rơi xuống dưới hoá cảnh.
Lão Uông ở phía đối diện ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện gì đã xảy ra thế này?”