Diệp Thanh Tuyết lấy ra một túi hồ sơ đưa cho Lý Hiên.
Chờ Lý Hiên mở ra, đọc được nội dung bên trong, hắn không khỏi nhíu mày, trên mặt bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Năm đó tập đoàn Bắc Võ có rất nhiều khoản nợ bên ngoài khiến cho tập đoàn Bắc Võ sụp đỡ trong một đêm, nhưng những khoản nợ đó thực chất là do Trần Thiên Bảo giở trò.
Cha của hắn thậm chí còn không biết sự tồn tại của những khoản nợ đó.
Sau khi nhà họ Lý bị diệt, Trần Thiên Bảo đã xúi giục những người đó chia cắt tập đoàn Bắc Võ.
“Trần Thiên Bảo này đáng chết.”
Lý Hiên lạnh lùng nói.
Năm đó, cha hẳn là Lý Bắc Võ coi Trần Thiên Bảo là anh em, còn để tập đoàn cho ông ta xử lý, hơn nữa còn cực kỳ tin tưởng ông ta. Ông ta nhận được rất nhiều quyền lực mà chỉ có chủ tịch mới có, nhưng hiện giờ xem ra, chính những thứ quyền lực ấy đã chôn xuống một mầm mống tai họa.
“Hiên Nhi, dì có cảm giác cháu đã thay đổi rất khác so với trước đây, dì vui lắm. Nếu cháu muốn đoạt lại tập đoàn Bắc Võ, dì sẽ toàn lực ủng hộ cháu.”
“Nhưng cháu đừng tự tiện hành động, bên cạnh tên Trần Thiên Bảo đó có cao nhân, vụ này để dì đối phó.”
Diệp Thanh Tuyết nói với vẻ đầy tự tin.
Lý Hiên gật đầu, biết Diệp Thanh Tuyết tự tin cũng là bình thường. Dù sao Diệp Thanh Tuyết đã đạt tới cảnh giới Tông Sư.
Có điều, cao nhân gì đó chả là cái thá gì với Lý Hiên.
“Vâng dì, vậy chúng ta bắt đầu ra tay khi nào?”
Lý Hiên hỏi.
Diệp Thanh Tuyết nói: “Mai đi, để dì chuẩn bị trước đã.”
“Vâng.”
Lý Hiên không nói gì.
Vốn dĩ hắn muốn mời Diệp Thanh Tuyết về nhà mình gặp Đóa Đóa, nhưng có vẻ như Diệp Thanh Tuyết hơi nôn nóng nên đã rời đi luôn.
Lý Hiên cũng về nhà.
Mà sau khi hai người chia tay, Diệp Thanh Tuyết ngồi vào trong xe, gọi vào một số điện thoại.
“Thằng phế vật của nhà họ Lý vẫn chưa chết? Cô còn định giúp nó đoạt lại tập đoàn Bắc Võ ư?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, mang theo chút tức giận.
“Thằng bé là cháu ngoại của con, không phải phế vật.”
Diệp Thanh Tuyết lạnh lùng nói.
“Hừ! Nó không phải phế vật thì ai là phế vật? Diệp Thanh Tuyết, cô đừng nói với tôi là cô không biết đằng sau vụ nhà họ Lý bị diệt ảnh hưởng sâu rộng cỡ nào?”
“Một khi chọc giận những người đó, đến cả nhà họ Diệp cũng không thể bảo vệ cô đâu.”
“Những người diệt nhà họ Lý tuyệt đối không cho phép biển hiệu của tập đoàn Bắc Võ lại lần nữa xuất hiện ở Sở Châu.”
“Nếu cô muốn tốt cho thằng nhãi đó thì nên khuyên nó buông bỏ thù hận, trốn đi chứ không phải lộ diện để tìm cái chết.”
Diệp Thanh Tuyết hơi cả giận nói: “Cha, chị kết nghĩa con đã chết, cửa nát nhà tan, chẳng lẽ cha muốn con khoanh tay đứng nhìn hay sao?”
“Cha yên tâm đi, con sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Diệp. Sau khi cướp lại tập đoàn Bắc Võ, cho dù hậu quả có như thế nào, con đều sẽ một mình gánh vác.”
“Gánh vác? Cô gánh được hả? Ngay bây giờ tôi sẽ phi đến Sở Châu lôi cô về, việc này cô tuyệt đối không được nhúng tay vào.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hét giận dữ.
“Điều này thì không thể.”
Diệp Thanh Tuyết trực tiếp cúp máy.
Diệp Long Nho tức đến mức quăng nát cái điện thoại.
“Đứa con bất hiếu này, thật tức chết đi mà, con bé cho rằng năm đó chỉ có mấy gia tộc kia diệt cả nhà họ Lý thôi sao?”
“Nó sẽ chẳng bao giờ biết đằng sau những người đó khủng bố cỡ nào, nếu người kia ra tay, nhà họ Diệp sẽ cửa nát nhà tan chỉ trong tích tắc thôi đấy.”