“Hoắc Phong, nghe nói lần này anh mời Lục Kỳ hả? Người phụ nữ kia không †âm thường chút nào, vậy mà khiến anh theo đuổi năm năm cũng không thành công.”
Khóe môi Hoắc Phong lộ ra nụ cười tà ác, anh ta hung tợn nói: “Năm năm này do tôi vẫn luôn ở bên nước ngoài, không có thời gian mà thôi, tối nay chắc chắn sẽ bắt được cô ta.”
Tại sảnh của phủ tổng đốc.
“Tổ trưởng tổng tổ của tổ hành động đặc biệt Giang Nam, Từ Văn Uyên đã chết.”
Nhận được tin này, tổng đốc Sở Châu, Lôi Khắc Minh nhíu chặt mày. Còn phía dưới thì có một số quan chức lớn từ Sở Châu. Toàn bộ đều là tâm phúc của tổng đốc Lôi Khắc Minh.
“Kẻ sát nhân là một thanh niên tên là Lý hiên, đây là tin tức do Giang Phá cung cấp.
“Lý Hiên? Thằng phế vật nhà họ Lý? Sao có thể chứ?”
Lôi Khắc Minh cảm thấy không thể tin nổi.
Ông ta hiểu rõ vụ việc nhà họ Lý năm đó, với những thủ đoạn của kẻ ấy, Lý Hiên sao có thể còn sống trên đời.
Hơn nữa tên phế vật đó sao có khả năng giết chết Từ Văn Uyên? Chẳng lẽ là cùng tên?
Một người trung niên lấy ra một phần tư liệu.
“Bởi vì thời gian cấp bách, cấp dưới chỉ điều tra được thế này.” Lôi Khắc Minh mở ra, bên trong là một số tin tức về Lý Hiên. “Họ tên: Lý Hiên.”
“Tuổi: 24-25”
“Bối cảnh thân phận: Không rõ.”
“Tham dự lễ mừng của Hoàng Giang Thái, được Hoàng Giang Thái coi như khách quý...”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đọc được tin này, sắc mặt Lôi Khắc Minh lập tức trở nên âm trầm. Thế mà còn liên quan đến cả Hoàng Giang Thái, hơi khó giải quyết rồi. Cấp dưới nghe được tư liệu về Lý Hiên, không nhịn được bàn bạc với nhau.
“Chỉ hơn hai mươi tuổi mà đã có thể giết chết Từ Văn Uyên, Từ Văn Uyên đã đạt cảnh giới Tông Sư rồi!”
“Sở Châu chúng ta từ khi nào đã có một cao thủ như vậy, chẳng trách có thể được Hoàng Giang Thái coi là khách quý.”
“Sự xuất hiện của kẻ tên Lý Hiên này hơi kỳ quặc, trước kia chưa bao giờ nghe tới nhân vật này."
Thắng Lạc - tam thống lĩnh của Mãnh Hổ vệ ngồi bên cạnh chợt nghĩ tới một người.
“Không phải là người đó chứ?”
Ý nghĩ này vừa nảy lên đã nghe một tiếng rầm, cửa đại sảnh phủ tổng đốc bị người ta đá bay.
Lập tức mọi người trong sảnh đều đứng dậy. Kẻ nào lại dám ngang nhiên xông vào phủ tổng đốc như thế? Bọn họ đang định nổi giận thì nhìn thấy một ông già đi vào.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt của ông lão, lửa giận của những người ở đây bị một chậu nước lạnh dội vào, dập tắt.
Lôi Khắc Minh đứng dậy, cười làm hòa nói: “Quản gia Hải, sao ngài lại tự mình tới đây?”
Quản gia bên cạnh Lục gia, Hải Đức Thịnh, ông ta là tâm phúc thật sự của Lục gia.
Dù không có cấp bậc, phẩm cấp nhưng ngay cả quan chức biên phòng của một tỉnh cũng phải cúi đầu khi nhìn thấy ông ta.
“Tổ trưởng tổng tổ của tổ hành động đặc biệt Giang Nam, Từ Văn Uyên bị giết, tôi nhận lệnh đến truy nã hung thủ.”
Hai tay Hải Đức Thịnh đặt trước bụng, nhìn lướt qua những người ở đây.
Đồng thời, sau lưng ông ta xuất hiện mười mấy người, toàn thân mặc đồ đen, trông như cái bóng.
Nhìn thấy những người này, mọi người đều sởn gai ốc.
Toàn bộ thành viên của Huyết Tổ Lục Gia đã được điều động hết rồi, xem ra chuyện của Từ Văn Uyên làm Lục gia rất tức giận.
“Không nói nhảm nữa, lập tức đưa tư liệu kẻ hành hung cho tôi. Dám động vào người của Lục gia, đúng là tìm đường chết.”
Hải Đức Thịnh lạnh lùng nói.