Trong một biệt thự lớn gần bờ biển ở thành phố Sở Châu, một bác sĩ đang giúp Điền Quân chữa trị vết thương.
Ởna đại sảnh đang có một dãy vệ sĩ mặc vest đen đứng đó, vẻ mặt trang nghiêm.
Ởgiữa đại sảnh, một người đàn ông đeo kính gọng vàng, mái tóc hơi trắng, phong thái phi phàm đang ngồi đó với vẻ mặt nghiêm nghị.
Ông ta là cha của Điền Quân, Điền Văn Dung.
Tuy rằng nhà họ Điền không phải là gia tộc đứng đầu ở Sở Châu nhưng vẫn có thể xếp vào top ba mươi.
Đặc biệt, Điền Văn Dung có rất nhiều thủ đoạn, từ một tên cà lơ phất phơ vươn lên và tạo dựng được nhà họ Điền lớn như Vậy.
Dưới Điền Văn Dung đều là đám cấp dưới của Điền Văn Dung.
Mặc dù trên danh nghĩa những người này đều là quản lý cấp cao của công ty nhà họ Điền, nhưng thực chất bọn họ chỉ là một đám côn đồ mặc vest.
Không người nào ở Sở Châu là không nể ba phần mặt mũi với con trai của Điền Văn Dung, thế nhưng hiện giờ anh ta đã bị vặn đứt cổ tay, ngay tức khắc tình huống này khiến những người dưới quyền Điền Văn Dung kinh động.
Lúc này, một người đàn ông ngồi bên tay trái lên tiếng.
“Lão đại, tôi nghe Tiểu Quân và mấy tên bảo vệ kể lại, thực lực của người đã làm Tiểu Quân bị thương không thể coi thường, hắn còn dám chỉ đích danh bọn họ yêu cầu nhà họ Điền mang ba triệu đến đền tội, sợ răng bối cảnh không tầm thường."
“Lão Từ, ông tâng bốc chí khí của người khác mà hủy diệt đi uy phong của chính mình, chẳng lẽ cháu trai ông phải bị thương vô ích sao?”
Một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh quát lên đầy bất mãn.
"Tôi nói không trả thù lúc nào? Tôi chỉ nói nhất định phải cẩn thận hơn một chút."
Người đàn ông trung niên họ Từ thở phì phì nói. "Được rồi."
Lúc này Điền Văn Dung lên tiếng, đôi bên mới yên tĩnh trở lại.
"Lão Từ nói cũng đúng, biết rõ tên tuổi của nhà họ Điền mà hắn còn dám nói ra lời độc địa như vậy, chúng ta không thể coi thường. Chẳng qua thù của con trai tôi nhất định không thể không báo, bảo nhà họ Điền tới cửa đền tội lại càng nực cười hơn"
"Vì hắn đã yêu cầu chúng ta ba ngày sau tới cửa đền tội, vậy thì ba ngày nữa chúng ta sẽ đến, nhưng không phải đền tội mà là đến lấy mạng hẳn."
Nói xong, Điền Văn Dung đứng dậy.
"Mấy người chăm sóc Tiểu Quân cẩn thận, tôi ra ngoài một chuyến."
"Ninh lão ngũ của bang Ngân Sa nợ tôi một ân tình. Vốn dĩ tôi không muốn lợi dụng mối quan hệ này, nhưng bây giờ để đảm bảo an toàn, cũng không thể không dùng."
Nghe được ba chữ "Ninh lão ngũ", ngay cả Lão Từ vừa rồi có chút lo lắng cũng giãn lông mày.
Bang chủ của bang Ngân Sa, người ta nói rằng anh ta không phải là một võ giả bình thường, mà là một nửa tu luyện giả.
Trên đường trở về, Hoàng Giang Thái lái xe, nghĩ đến thủ đoạn mà Lý Hiên đã thể hiện khi rời đi, trái tim ông ấy vẫn còn đập nhanh.
Ban đầu ông ấy nghĩ Lý Hiên là một cường giả cấm ky nhưng bây giờ có vẻ như Lý Hiên là một sự tồn tại còn mạnh hơn cả cường giả cấm ky nữa.
Lần này nhà họ Hoàng thực sự gặp vận may lớn khi có thể ôm được cái chân to đùng như vậy.
Mà Lý Hiên đang ngồi ở hàng ghế sau, nhẳm mắt thư giãn.
Lần này có được quả Tam Dương, sau khi quay về có thể luyện chế đan dược.
"Hoàng Giang Thái, không biết ở Sở Châu có nơi nào có lò luyện chế đan dược không?" Lý Hiên mở miệng hỏi.
Với thủ đoạn của hẳn, ngay cả một chiếc bình đất vỡ cũng. có thể luyện chế ra Xuất Thần Đan, nhưng tất nhiên có lò luyện đan là tốt nhất.
"Tiền bối muốn luyện đan sao? Ẩn Điện của tôi có một phòng luyện đan, còn có một lò luyện đan băng sắt đen, tiền bối có thể sử dụng."
"Lò bằng sắt đen sao?”