Bệnh viện có mười mấy bác sĩ cao cấp, thường xuyên khám bệnh cho các quý nhân quan to của Sở Châu.
Lúc này, trước cửa bệnh viện rất ầm ĩ, bên trong bên ngoài có rất nhiều người vây quanh, họ đều đến để hóng hớt.
Trong nhóm người có một người phụ nữ bế một đứa bé trong lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, người đó chính là mẹ của Lục Kỳ, Trương Mỹ Quyên.
Lúc này Trương Mỹ Quyên vô cùng đau khổ, con trai của bà ấy bị ung thư xương. Vốn dĩ ngày nào cũng phải chịu đau khổ, nhưng vừa nãy lại bị người của bệnh viện Đồng Hòa ném thẳng ra ngoài cửa, loại người này thật sự đúng là súc sinh.
Hơn nữa khi bọn họ ném ra ngoài, vậy mà lại đá vào Lục Vĩ một cái, nó chỉ là một đứa bé bị bệnh lâu ngày, sao bọn họ nhẫn tâm như vậy chứ.
Lục Hữu Quang nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt đỏ bừng, đang đối đầu với người của bệnh viện.
Còn đứng trước mặt ông ấy là một người trẻ tuổi vô cùng hung hăng càn quấy đút hai tay vào túi quần, ánh mắt lộ vẻ phách lối ngạo mạn.
Ngoài anh ta ra còn có một nhóm lãnh đạo của bệnh viện và bảo vệ.
Các nhân viên bảo vệ đều cầm gậy cao su trên tay, vẻ mặt đầy hung ác.
“Rõ ràng chúng tôi đã nộp tiền chữa bệnh, tại sao các người lại ném con trai của tôi ra ngoài?”
Lục Hữu Quang giận dữ hét lên.
Nếu không phải bản thân còn phải gánh vác cả gia đình trên vai thì ông ấy thật sự phải giết chết những người trước mặt này.
“Các người nộp tiền chữa bệnh là giao cho nhà họ Hà, hiện giờ nhà họ Hà đã bị diệt môn, bệnh viện Đồng Hòa bị nhà họ Điền chúng tôi thu mua. Các người đã đưa tiền cho nhà họ Hà, liên quan gì đến chúng tôi?”
“Ném ra ngoài là nhẹ nhàng lắm rồi đấy. Nếu các người còn không chịu rời đi, ông đây sẽ giết đứa con trai bệnh tật này của ông, có tin không?”
Thanh niên kia vô cùng hống hách.
Lục Hữu Quang tức giận đến mức cả người run rẩy.
Tiền đã nộp cho bệnh viện, hiện giờ bởi vì bệnh viện đã đổi chủ mà thẳng thừng không nhận bệnh nhân, điều này vô cùng quá đáng.
Người nghèo khổ còn có đường sống không?
Những người xung quanh đều nhìn với vẻ mặt dửng dưng.
Đối phương là cậu chủ Điền Quân của nhà họ Điền, có người nào dám chọc vào chứ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngậm đắng nuốt cay của Lục Hữu Quang, Điền Quân không khỏi cảm thấy vô cùng sung sướng.
Anh ta đi tới thẳng thừng túm lấy cổ áo của Lục Hữu Quang, chửi té tát: “Ông già chết tiệt, nhanh chóng cút đi cho ông đây, nếu không ông đây tẩn chết ông…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, cổ tay liền bị một chàng trai mặc quần áo bình thường túm lấy.
“Nhà họ đã thê thảm đến vậy mà anh còn bắt nạt họ, không cảm thấy quá đáng sao?”
“Mày là ai? Ao bảo mày lo chuyện bao đồng hả.”
Điền Quân hung ác nói.
Lý Hiên nắm chặt bàn tay.
Điền Quân đau đớn, buông cổ áo của Lục Hữu Quang ra.
Tuy nhiên, Lý Hiên không hề buông tay ra mà bóp mạnh hơn.
“Răng rắc.”
Âm thanh giòn giã vang lên.
Điền Quân đau đớn la hét thảm thiết, giữ chặt cổ tay, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Cổ tay của anh ta vậy mà lại bị bẻ gãy, lộ ra xương trắng.
Lục Kỳ giúp Lý Hiên chăm sóc Đóa Đóa, vậy người thân của Lục Kỳ chính là người thân của hắn.
Đối phương dám bắt nạt người nhà của Lục Kỳ, sao Lý Hiên có thể dễ dàng tha thứ chứ.
Mọi người vây xem xung quanh ngẩn người vài giây, sau đó mới bừng tỉnh.
Một bác sĩ trung niên chỉ vào Lý Hiên và hét lên: “Cậu dám đánh cậu Điền, cậu xong đời rồi.”
Có điều giây tiếp theo.
“Bốp.”
Một tiếng giòn giã vang lên, người đàn ông bị tát bay ra ngoài.
Lý Hiên đi về phía Lục Vĩ đang nằm trên mặt đất.
“Vĩ, không sao chứ?”
“Cậu là?”
Mẹ của Lục Kỳ nghi hoặc nhìn Lý Hiên.
“Anh ấy là cha của Đóa Đóa.”
Đúng lúc này, Lục Kỳ bế Đóa Đóa đi tới.
Lúc nãy Lý Hiên định ra tay, bèn đưa Đóa Đóa cho Lục Kỳ chăm sóc và bảo cô ấy đưa Đóa Đóa tránh xa một chút, hắn không muốn Đóa Đóa nhìn thấy cảnh tượng máu me.
“Thì ra là cậu.”
Con gái của mình vẫn luôn chăm sóc Đóa Đóa, Trương Mỹ Quyên đương nhiên biết chuyện này.
Chuyện gần đây Lý Hiên trở về đây, Lục Kỳ cũng đã nói với người nhà của mình.
Theo bà ấy biết, cha của Đóa Đóa trước đây là một kẻ vô dụng, không ngờ rằng hắn lại ra tay đánh người.
Điều này khiến bà ấy rất hả dạ.
Tuy nhiên, sắc mặt của Trương Mỹ Quyên lại nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Trước đây Lý Hiên là cậu chủ nhà giàu, nhưng hiện giờ cũng không khá hơn nhà họ Lục là bao.
Đánh Điền Quân, chẳng phải đã gây ra tai họa lớn sao?
Điền Quân là cậu chủ của nhà họ Điền, trong nhà có hàng chục tỷ.
Quả nhiên, bà ấy chợt nhìn thấy nhóm bảo vệ đã vây đến.
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên: “Nhóc con, mày gây ra họa rồi con ạ.”
Tuy nhiên, bọn họ sợ hãi thủ đoạn trước đó của Lý Hiên, nên không lao thẳng tới.
Còn Lục Hữu Quang thì thở dài một hơi nặng nề, nới với Lý Hiên: “Chàng trai à, cháu mau đi đi, muộn quá là không đi được nữa đâu.”
“Cháu ra mặt vì nhà họ Lục, bọn chú không thể liên lụy đến cháu được.”
Tuy nhiên, Lý Hiên lại mỉm cười.
“Chú Lục cứ yên tâm đi, nếu cháu đã ra tay thì đương nhiên có bản lĩnh giải quyết mọi chuyện.”
Dứt lời, hắn bế Lục Vĩ dậy, đi về phía chiếc Rolls Royce đậu cách đó không xa.
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên: “Ngăn cậu ta lại, đừng để cậu ta chạy mất.”
Các nhân viên bảo vệ cầm gậy cao su bắt đầu rục rịch.
Có điều giây tiếp theo, ánh mắt lạnh như băng của Lý Hiên nhìn sang, mấy tên bảo vệ đó như rơi xuống vực sâu, cảm thấy tay chân trở nên cứng ngắc, không thể động đậy được.
Đến khi Lý Hiên bế Lục Vĩ lên xe, bọn họ mới bừng tỉnh.
Đồng thời, người bên cạnh nhận ra rằng, vậy mà mấy tên bảo vệ này lại sợ hãi đến mức đái ra quần.
Sau khi cho Lục Vĩ ngồi yên, Lý Hiên mới đưa mắt nhìn Điền Quân đang ôm cổ tay, mồ hôi không ngừng chảy ra, lạnh lùng nói: “Trả lại hết tiền chữa bệnh còn lại của nhà họ Lục, sau đó đưa ba triệu coi như bồi thường, đưa đến nhà họ Lục trong vòng ba ngày, nếu không sẽ lấy cái mạng chó của mày.”
Nói đoạn, anh giơ ngón tay lên, một luồng ánh sáng đánh vào cơ thể của đối phương.
Sau đó hắn xoay người lên xe.
Lục Kỳ bế Đóa Đóa ngồi ở ghế lái phụ còn ba người Lục Hữu Quang thì ngồi ở ghế sau, chiếc xe đi thẳng đến nhà của Lục Kỳ.
Sau khi Lý Hiên bế Lục Vĩ lên giường, ngón tay chạm vào vị trí khối u trên chân cậu bé.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Hữu Quang không nhịn được hỏi: “Lý Hiên, cháu đang làm gì vậy?”
Lý Hiên không ngẩng đầu lên, nói: “Cháu đang giúp Tiểu Vĩ loại bỏ khối u ở chân.”