Tiểu Tiền Thị đeo cái giỏ trên lưng nhẹ nhàng bước đến cửa phòng bếp của học đường, bế cô em chồng ra khỏi giỏ đặt lên ngưỡng cửa, thấp giọng dặn dò: "Mãn Bảo, muội ngồi ngoan ở đây nha, đại tẩu đi nấu cơm, lát nữa sẽ lại đưa muội về nhà."
Mãn Bảo ngoan ngoãn gật đầu, đợi chị dâu xoay người vào bếp, cô bé đã cất bước chân nhỏ nhắn chạy ngay về phía phòng học bên cạnh.
Đám trẻ bên trong đang đọc “Thiên Tự Văn” dưới sự chỉ dạy của tiên sinh. Mãn Bảo quen đường, dời một hòn đá đặt dưới cửa sổ, sau đó giẫm lên hòn đá và thò đầu vào trong, đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm bên trong.
Ngồi cách cửa sổ không xa, Bạch Nhị Lang gật gù đắc chí, phát giác thấy tầm mắt của Mãn Bảo, liền lén quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô bé.
Không chịu yếu thế, Mãn Bảo cũng trừng mắt lại, còn làm mặt quỷ với cậu ta.
Bạch Nhị Lang tức giận trợn to hai mắt, tiên sinh vừa lúc đi qua, lấy tay vỗ nhẹ vào đầu cậu ta, trách mắng: "Phải chăm chú hơn."
Mãn Bảo nhìn thấy không nhịn được cười, vô cùng thích chí, thấy tiên sinh nhìn qua, còn nháy mắt tinh nghịch.
Tiên sinh râu hoa râm không khỏi lắc đầu thở dài, không để ý đến cô bé, để mặc cô bé nằm ghé bên cửa sổ ở đó nghe họ đọc sách.
Tiên sinh: "Hôm nay chúng ta sẽ học đoạn cuối của cuốn "Thiên Tự Văn", Mao Thi Thục Tư, Niên Thỉ Mỗi Thôi. Công Tần Nghiêng Tiếu, Hi Huy Lãng Diệu... Cô Lậu Quả Văn, Ngu Mông Đẳng Tiếu. Vị Ngữ Trợ Giả, Yên Tai Hồ Dã."
Các học trò đọc theo từng câu, Mãn Bảo đứng ngoài cửa sổ cũng hét lên với giọng con nít, giọng còn khá to, học trò trong lớp đều đã quen, lắc đầu đọc theo tiên sinh.
Mãn Bảo bắt đầu đọc “Thiên Tự Văn” từ khi biết nói và đã sớm học thuộc lòng bài văn này từ lâu. Thấy tiên sinh đặt sách xuống, cho các học trò tự mình đọc lặp lại, trong khi ông thì bước thong thả đến chỗ đám trẻ bên kia dạy chúng thứ khác, Mãn Bảo liền nhảy khỏi hòn đá và chạy đến nơi ở của tiên sinh.
Khi tiên sinh tuyên bố tan học và trở về chỗ ở sát vách, thì thấy Mãn Bảo đã dùng chổi quét dọn cửa trước, còn đang ngồi dưới đất sắp xếp bản thảo mà ông đã vứt đi.
Thấy tiên sinh trở về, Mãn Bảo vui vẻ đưa cho ông xem bản thảo đã được sắp xếp xong: "Tiên sinh người xem, mặt sau của chúng vẫn còn dùng được."
"Đây là lúc ta viết văn bát cổ bị hỏng bỏ đi, nếu con cần dùng thì cứ mang về."
Mãn Bảo lắc đầu: "Mặt sau có thể dùng để luyện viết chữ đó, tiên sinh, người cầm lấy mà luyện viết, khi nào mặt sau cũng đầy thì con sẽ lấy về."
Tiên sinh không lay chuyển được cô bé, chỉ có thể cầm lấy bản thảo đặt lên bàn, chỉ vào một đống bản thảo khác đầy chữ và nói: "Chỗ này con đem về đi, nếu có chữ nào không hiểu thì mang qua hỏi ta."
Mãn Bảo vui vẻ ưng thuận, nhét xấp giấy chồng sẵn vào trong ngực, phấn khởi nhảy chân sáo xuống bếp tìm đại tẩu.
Tiểu Tiền Thị đã chuẩn bị xong cơm nước và đang cho bọn trẻ ăn.
Mãn Bảo lủi thủi vào bếp, chào chị dâu rồi bưng cơm qua cho tiên sinh.
Tiên sinh chỉ vào chiếc chiếu đối diện nói: "Con cũng ngồi xuống dùng chung đi."
Mãn Bảo lắc đầu: "Lát nữa con xuống bếp ăn, đây là của tiên sinh, tiên sinh ăn đi."
Tiên sinh cũng không gượng ép, gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cô bé, Mãn Bảo vui vẻ ăn, nhưng không thể ngồi yên ở đây, chơi một lát thì chạy ra ngoài.
Tiên sinh bật cười lắc đầu, cũng không gọi cô bé lại.
Mãn Bảo chạy vào bếp, Tiểu Tiền Thị nhìn thấy cô bé thì cạo sạch miếng cơm cháy còn lại dưới đáy nồi, cho vào bát cho cô bé ăn.
Mãn Bảo ngoan ngoãn cầm lấy miếng cơm cháy nhét vào miệng, còn bẻ một miếng đút cho chị dâu. Tiểu Tiền Thị cười, vừa ăn vừa đẩy ra: "Muội ăn đi, muội ăn đi, cũng không có nhiều."
Một nồi cơm chỉ có chút ít cơm cháy, nếu đốt cháy quá nhiều, các học trò ăn không no, kế sinh nhai của nàng ta có thể sẽ bị mất.
Tiểu Tiền Thị đã làm đầu bếp trong học đường được ba năm, rất giỏi nắm bắt chút chừng mực này.
Trang tiên sinh là tiên sinh dạy học do Bạch lão gia, địa chủ đầu thôn mời tới. Học đường này cũng là Bạch gia đứng ra quyên góp tiền từ các nhà trong thôn xây dựng nên.
Lúc đầu Trang tiên sinh dạy học ở đây có dẫn theo vợ già và con cái. Bởi vì còn có những đứa trẻ ở hai thôn gần đến đây học, nên buổi trưa không thể về nhà ăn cơm được. Trang tiên sinh thương chúng đói bụng, thu sáu phần cơm và đóng ba mươi văn tiền mỗi tháng thì có thể ăn trưa trong học đường.
Nhà bếp của học đường ban đầu do vợ già của Trang tiên sinh quản lý. Bà và người trong thôn mua ít thức ăn, gạo do các học trò mang đến, thỉnh thoảng mua một ít thịt băm nấu cho mọi người ăn. Mỗi tháng cũng chỉ dư được hai ba mươi văn tiền, coi như chi phí cho sự vất vả của mình.
Các gia trưởng tự có món nợ trong lòng, cũng biết Trang tiên sinh làm chuyện này không vì kiếm tiền của họ, mà hoàn toàn vì thương tiếc học trò, bọn trẻ về nhà cũng cần phải ăn, nên rất vui khi đóng phần lương thực này, ngay cả các học trò nhà ở trong thôn cũng mang gạo tới.
Sau đó, người vợ già của Trang tiên sinh mất vì bệnh nặng, các cháu cũng được con trai và con dâu dẫn vào thành sinh sống, ở đây chỉ còn mình ông ở lại dạy học, công việc này không còn ai làm nữa, nên Trang tiên sinh tự bỏ ra một trăm văn mời Tiểu Tiền Thị làm đầu bếp.
Sau khi Bạch địa chủ biết chuyện thì bảo Tiểu Tiền Thị trả lại tiền cho Trang tiên sinh, tự mình bỏ tiền ra mời Tiểu Tiền Thị, đồng thời đón nhận lấy toàn bộ số tiền và gạo mà các học trò nộp lên, bảo Trang tiên sinh yên tâm dạy học.
Khi đó Mãn Bảo mới tám tháng tuổi, thậm chí còn chưa biết đi, nhiệm vụ chính của Tiểu Tiền Thị là chăm sóc Mãn Bảo và cậu con trai út Tam Đầu, vì vậy thường bỏ hai đứa trẻ vào trong giỏ mang đến nhà bếp của học đường, thỉnh thoảng nặn một cục cơm nắm cho hai đứa ăn, nuôi dạy chúng cực kỳ tốt.
Chỉ là Tam Đầu bây giờ đã bốn tuổi, không hề thích đến học đường, thích đi chơi cùng ca ca tỷ tỷ hơn, cho nên bây giờ chỉ có Mãn Bảo ở bên cạnh Tiểu Tiền Thị.
Tuy chỉ là một ít cơm cháy mỗi ngày, nhưng cũng nuôi Mãn Bảo trắng trẻo, bụ bẫm, không giống đứa trẻ gia đình nhà nông chút nào, càng không giống Chu gia.
Mãn Bảo và đại tẩu chia xong cơm cháy, rửa nồi bát sạch sẽ thì về nhà.
Tiểu Tiền Thị muốn bỏ cô bé vào giỏ, nhưng Mãn Bảo không vui, chạy sang một bên nói: "Muội tự đi, muội có thể tự mình đi được."
Tiểu Tiền Thị cũng không ép cô bé: "Được, muội tự đi, đừng để ngã là được."
“Muội đã lớn rồi, sẽ không bị ngã đâu.” Mãn Bảo hét lên chạy về phía trước. Từ xa đã nhìn thấy một đám người vây quanh cửa nhà. Cô bé hưng phấn đang định chạy tới thì nghe thấy bên trong truyền tới tiếng kêu thảm thiết. Cô bé sợ hãi giật mình.
Tiểu Tiền Thị đã nhận ra có điều gì đó không ổn sớm hơn cô bé, bế cô bé lao về phía trước.
Đám người vây xem nhìn thấy Tiểu Tiền Thị thì lập tức tránh đường: "Đại tẩu Chu gia về rồi, mau tránh ra, mau tránh ra."
"Chu đại tẩu, Tứ thúc của cô đánh bạc thua, người ta tìm đến nhà rồi."
Có người âm thầm báo tin, cũng có kẻ hả hê trước nỗi bất hạnh của người khác: "Nợ nần bất phân già trẻ, nhìn dáng vẻ của Lão Chu Đầu Đầu là muốn đánh chết con, Chu đại tẩu mau khuyên nhủ đi, tiền mất còn có thể kiếm được, nhưng người mất thì mất thật đấy."
Tim Tiểu Tiền Thị run lên, lách qua đám đông đi vào trong nhà, liền thấy Tứ thúc đang bị Lão Nhị và Lão Tam đè xuống đất, cha chồng thì đang cầm đòn gánh đánh lên người hắn.
Mà trong sân còn có mười mấy người lạ mặt đang đứng. Tên cầm đầu sắc mặt bất thiện, cắt ngang tiếng hét tức giận của Lão Chu Đầu: "Chu lão gia, dù có đánh chết con trai ông, hôm nay cũng phải trả lại tiền cho ta. Bằng không huynh đệ chúng ta vượt núi băng đèo đến đây há chẳng phải uổng công một chuyến sao?"
Mãn Bảo giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay của Tiểu Tiền Thị, chạy đến bên cạnh cha cô bé, nhìn Tứ ca không có chí tiến thủ của mình, rồi lại nhìn những người xung quanh, cau mày hỏi: "Cha, Tứ ca đã đánh bạc mất bao nhiêu tiền?"
Thanh niên cầm đầu kinh ngạc nhìn Mãn Bảo, “zô” một tiếng rồi nói: "Chu lão gia, nữ nhi này của ông cũng được đấy, nếu trong nhà không có tiền, vậy thì đem đứa trẻ gán nợ cũng được, tuy còn hơi nhỏ, nhưng chúng tôi không ngại."
Lão Chu Đầu tức giận không nhẹ, trực tiếp đẩy con gái ra phía sau và giận dữ nói: “Ngươi muốn người thì lôi tên súc sinh này đi, hắn thiếu nợ thì tự đi mà trả.”
Chu Tứ Lang gào khóc, hét lớn: "Cha, cha, cứu con đi cha, con thật sự không dám nữa, không bao giờ dám nữa. Nếu người để bọn họ lôi con đi, bọn họ sẽ đánh chết con, thật sự sẽ đánh chết con đó."
Thanh niên cầm đầu liếc nhìn Lão Chu Đầu, cười nhạo một tiếng, trực tiếp duỗi chân giẫm lên tay Chu Tứ Lang, Chu Tứ Lang kêu lên thảm thiết.
Thấy sắc mặt Lão Chu Đầu càng lúc càng xanh mét và tái nhợt, hắn ta nở nụ cười hài lòng: "Không phải chỉ mười lăm lượng bạc thôi sao? Nhìn căn nhà mới cất này của các người, cũng không giống hạng không có tiền. Dù gì cũng có nhiều tiểu nha đầu như vậy, tùy ý bán đi hai đứa là được. Có điều trước đó ta từng nói, hiện tại tiểu nha đầu không đáng tiền, nhất định phải có nữ nhi kia của ông trong đó mới được. Nếu không mấy đứa khác cũng chỉ dăm ba lượng, không có bốn đứa thì không trừ hết nợ được."
Ngay sau khi những lời này nói ra, Tiền Thị và Phùng Thị nghe thấy sợ hãi kéo con gái lui về sau. Trong nhà chỉ có hai người họ là có con gái.
Lão Chu Đầu tức giận đến tay chân run lên. Chu Tứ Lang cũng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, suýt chút nữa thì không kiềm được tè ra quần. Hắn chỉ có thể dùng bàn tay không bị giẫm lên túm lấy góc y phục của cha già, van nài: "Cha, cha, cứu con đi cha, hãy cứu con, con thực sự không dám nữa, không bao giờ dám nữa..."
Chu Nhị Lang đang áp chế hắn không khỏi vươn tay đánh hắn. Cuộc sống trong nhà mới tốt lên không bao lâu, toàn bộ đều bị hắn phá hỏng hết.
Mà hắn thì có hai cô con gái, nếu thực sự phải bán con...
Nghĩ tới đây, Chu Nhị Lang đánh hắn càng mạnh hơn: "Cho đệ không nghe lời, cho đệ không nghe lời."
Chu Tứ Lang ôm đầu cầu xin lượng thứ.
Mãn Bảo nhìn theo, khóe miệng mím chặt, quay đầu nhìn ba cô cháu gái, xoay người chạy vào phòng trong.
Mẹ cô bé, Tiền Thị đang dựa vào giường vuốt ve ngực, Lục ca đang lo lắng dìu bà.
Sức khỏe của mẹ cô bé vẫn luôn không tốt, bây giờ có lẽ bị dọa sợ.
Mãn Bảo chạy tới, hỏi: "Mẹ, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Tiền Thị mở to mắt nhìn con gái nhỏ, không khỏi lau nước mắt: "Con hỏi cái này làm gì?"
"Tiền đủ để trả nợ không?"
Tiền Thị khóc nói: "Đáng giết ngàn đao, lúc sinh hạ Tứ ca con lẽ ra nên dìm chết cho xong. Tính hết đồ đạc trong nhà cũng vẫn còn thiếu bốn năm lượng."
Mãn Bảo hỏi: "Vậy để bọn họ lôi Tứ ca đi sao?"
"Bọn họ trèo núi từ xa đến, nếu không đưa một văn nào, chưa ra khỏi thôn có thể đã đánh chết Tứ ca đang sống sờ sờ của người rồi. Chúng ta lẽ nào nỡ lòng nhìn huynh ấy đi vào chỗ chết sao?"
Đạo lý này Tiền Thị hiểu rõ, Lão Chu Đầu càng không thể không hiểu được, bây giờ chỉ là không nỡ bỏ thôi.
Mãn Bảo nghiêm mặt nhấn mạnh: "Không được bán cháu gái."
Tiền Thị xoa đầu cô bé nói: "Không bán, dù có bán Tứ ca con cũng không bán chúng, tên nghiệt súc đó."