Các bạn nhỏ cùng nhau làm đến khi mặt trời mọc, ai cũng thực sự đói đến không động nổi nữa, đoán chừng cũng phải về ăn sáng, liền xách đồ về nhà.
Chu Ngũ Lang vẫn ngồi xổm xuống muốn cõng Mãn Bảo.
Nhưng Mãn Bảo rất thương ca ca, chủ yếu là vì bây giờ hắn vừa bẩn vừa đầy mồ hôi, cũng rất hôi, nên Mãn Bảo kiên quyết muốn tự mình đi về.
Chu Ngũ Lang suy nghĩ một chút, dù sao thì từ đây về nhà phần lớn là đường bằng phẳng, Mãn Bảo chắc có thể đi lại được, mẹ nhìn thấy hẳn cũng sẽ không trách hắn, nên yên tâm dắt tay Mãn Bảo về nhà.
Trên đường đi gặp không ít thôn dân từ ngoài đồng về nhà ăn sáng, hiện tại Chu gia đang là chủ đề nóng trong thôn, đặc biệt là Chu Tứ Lang.
Khi mọi người nhìn thấy họ, đầu tiên là dùng ánh mắt ân cần nhìn vào mông Chu Tứ Lang, sau đó nghiêm túc dạy bảo: "Tứ Lang, đánh bạc không tốt đâu, đó là thứ phá gia diệt tộc."
"Tứ Lang, cậu vẫn còn trẻ, sau này đừng phạm sai lầm như vậy nữa."
...
Gặp một người nhận một câu khuyên răn, sắc mặt Chu Tứ Lang tái xanh, hắn không đáp lời, Ngũ Lang Lục Lang cũng cảm thấy mất mặt, chỉ có Mãn Bảo, cô bé còn nhỏ, còn chưa có cảm xúc cảm thấy xấu hổ, hơn nữa cô bé thật lòng cảm thấy các thúc bá huynh đệ khuyên răn quá đúng.
Thế là cô bé đáp lại tất cả: “Lục thúc nói phải. Nếu mai này người nhìn thấy Tứ ca chui ra từ trong sòng bạc, người cứ đánh huynh ấy thay cha cháu, trở về cha cháu nhất định mời thúc ăn thịt."
"Không phải sao, Đại Trụ ca, lần sau các huynh có đến huyện thành thì để mắt tới Tứ ca muội, nếu huynh ấy không thành thật thì huynh cứ trói huynh ấy về, mẹ muội nhất định đáp tạ huynh."
Nhìn thấy Tứ ca vẻ mặt ủ rũ không nói gì, Mãn Bảo còn tát hắn một cái: "Không lễ độ, không thấy thúc bá huynh đệ đang nói chuyện với huynh sao? Có phải huynh vẫn chưa thành tâm hối cải, còn muốn đi đánh bạc không?"
Chu Tứ Lang chỉ có thể cảm ơn với vẻ mặt buồn bã. Ai nói hắn, ai dạy dỗ hắn, hắn đều phải nói một tiếng cảm ơn.
Người trong thôn thấy vậy, thầm nói, có lẽ đứa trẻ Tứ Lang này thực sự là lãng tử quay đầu. Thực ra tuổi hắn vẫn còn nhỏ, nhất thời không cưỡng lại được cám dỗ cũng nên.
Vì vậy, mọi người ban đầu muốn nói chuyện mai mối với hắn nhưng từ bỏ ý định đã nghĩ khác.
Nếu đứa trẻ Tứ Lang này có thể sửa đổi tốt lên, vẫn là một thanh niên không tệ, cường tráng, làm việc cũng khỏe, huynh đệ vừa đông lại có triển vọng.
Đúng vậy, các thôn dân đều nhất trí cảm thấy ba Lang đã thành thân của Chu gia rất có chí tiến thủ, vừa làm tốt việc nhà nông, còn siêng năng, hễ rảnh rỗi thì đến nhà Bạch địa chủ làm công kiếm tiền; lại nhìn đến Lão Chu Đầu và Tiền Thị, bọn họ cũng đều là người chuyên cần hạng nhất; cũng tương tự như vậy, Chu Tứ Lang hẳn là cũng sẽ không kém.
Tất cả mọi người đều nhìn Chu Tứ Lang bằng ánh mắt có thêm phần khoan thứ.
Chu Tứ Lang không nhận ra điều đó, bởi vì ngay khi về đến nhà, mẹ hắn đã sai hắn đi chẻ củi.
Bây giờ ngày mùa thu hoạch đã kết thúc, trong nhà phải chuẩn bị củi cho mùa đông, trước đây những việc này đều do ba ca ca ở trên phụ trách, việc nặng nhọc nhe chẻ củi vẫn luôn do Tam ca làm, vì hắn khỏe.
Những người chưa thành thân bên dưới như họ phụ trách lên núi nhặt củi hoặc ôm củi đã chẻ xong vào lán.
Tuy nhiên, do Chu Tứ Lang đánh bạc thua tiền, Tiền Thị và Lão Chu Đầu vừa thương lượng, đã chuyển công việc chẻ củi cho hắn, đây là trừng phạt, cũng là để mấy người con trai và con dâu trong nhà nhìn thấy.
Nhà đông con, có ngón dài ngón ngắn, Tiền Thị nhất định không giữ thăng bằng được bát nước, nhưng bề trên phải tươm tất, nếu không chỉ cần một đứa làm ầm lên, cái nhà này sẽ khỏi phải nghĩ đến sống yên ổn.
Lão Chu Đầu ngồi xổm trên ngưỡng cửa với vẻ mặt ủ rũ, nhìn chằm chằm vào người con trai thứ tư đi lấy rìu, lúc này mới hừ một tiếng quay đi chỗ khác.
Nhìn thấy cô gái nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười: "Mãn Bảo về rồi à, chơi có vui không con?"
Mãn Bảo vui vẻ gật đầu: "Vui ạ, cha, trên núi chơi rất vui, trên đó có rất nhiều hoa cỏ, buổi chiều con còn muốn đi!"
“Buổi chiều trời nắng gắt, con ở nhà ngủ trưa, để bọn Tứ ca con đi là được.” Lão Chu Đầu nói: “Nếu thích hoa, kêu cháu gái lớn bọn chúng hái về cho con, con không thể phơi nắng, nếu phơi nắng đau ốm phải uống thuốc đó."
Nghĩ đến thứ nước đen mà mẹ cô bé phải uống, Mãn Bảo nhăn mũi, cả khuôn mặt nhăn lại, như có chút đau khổ.
Lão Chu Đầu thấy thế cười haha, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, bảo con gái vào nhà ngồi, một lát ăn sáng.
Nông dân ăn sáng sau một đợt làm việc đồng áng, hai bữa một ngày.
Một bữa sáng là giờ Tỵ, bữa còn lại là giờ Thân, ăn tối xong thu dọn một chút, đến tối mới có thể đi ngủ.
Người lớn đều như vậy, chỉ có trẻ con là ngoại lệ, như hạ thu, bởi vì ngày dài, lâu tối, trong nhà thường sẽ nấu một ít cháo cho bọn trẻ ăn vào buổi tối, để không khiến chúng quá đói.
Mãn Bảo chui vào nhà chính, Tiền Thị sức khỏe không tốt, hôm qua vừa sợ vừa tức giận, hôm nay nằm trên giường không dậy nổi.
Nhìn thấy mình mẩy con gái đầy mảnh cỏ thì không nhịn được cười: "Chơi vui chứ?"
Mãn Bảo "dạ dạ" hai tiếng, ngồi ở mép giường, tỏ ra rất khôn khéo: "Mẹ, lần sau đi chợ, con muốn đi cùng Nhị ca."
"Con đi làm gì?"
"Con cũng muốn học làm ăn."
Tiền Thị không nhịn được cười: "Con chỉ muốn chơi, phải không?"
Tiền Thị suy nghĩ một chút, vào thời điểm đầu xuân có miếu hội là Mãn Bảo chưa đi, ngày mùa thu hoạch đã kết thúc, bây giờ không đi, khi trời lạnh lại không thể ra ngoài.
Nghĩ vậy, Tiền Thị liền đồng ý: "Để Nhị tẩu đưa con đi, bọn Đại Đầu cũng đi, hôm qua bọn chúng đều kinh hãi, ra ngoài chơi một chút, trấn tĩnh lại tâm trạng."
Còn chuyện làm ăn và những thứ tương tự, Tiền Thị không bao giờ để tâm, theo bà, đây chỉ là lời nói của trẻ con.
Nhưng Mãn Bảo không nghĩ đó là lời nói của trẻ con, cô bé rất nghiêm túc.
Vì vậy ăn sáng xong cô bé cũng không đến học đường nghe giảng, mà kéo bọn Ngũ ca Lục ca và cháu trai cháu gái lại hợp mưu hợp sức.
Ngũ Lang đưa tay sờ trán muội muội: "Cũng không sốt, sao lại nói sảng?"
Lục Lang cười nói: "Nhà chúng ta thì có gì mà bán?"
Mãn Bảo lắc đầu: "Không có, nhưng bên ngoài có."
Cô bé chỉ ra bên ngoài và nói: "Bên ngoài có nhiều hoa cỏ đẹp như vậy, chúng ta đều có thể đem đi bán."
Tất cả mọi người: "..."
Lần này ngay cả Tam Đầu đều nói: "Không bán được!"
“Tại sao không bán được?” nếu Khoa Khoa đã thông minh như vậy, lợi hại như vậy cũng đều thích những loại hoa cỏ dại này, vậy thì người bên ngoài cũng sẽ thích mới phải chứ.
Mãn Bảo cực kỳ độc tài, xua tay: "Quyết định vậy đi, chúng ta phải đi hái hoa, còn phải đi nhổ cỏ dại đem bán."
Ngũ Lang muốn khuyên cô bé, Lục Lang liền kéo lấy hắn nói: "Nghe theo Mãn Bảo đi."
"Muội út ngốc rồi, đệ cũng ngốc luôn à?"
Lục Lang: "Đệ không ngốc, nhưng nếu không nghe muội ấy, chúng ta còn được đi chợ không?"
Ngũ Lang suy nghĩ, cảm thấy rất có lý.
Chợ cách thôn họ khá xa, đi phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới, lần trước đi còn là miếu hội đầu xuân.
Hai người lập tức nháy mắt với đám Đại Đầu và Đại Nha, mọi người ngầm hiểu, tất cả đều vui vẻ đồng ý với Mãn Bảo, hôm đó nhất định sẽ mang theo thật nhiều hoa cỏ dại đẹp đẽ đến chợ.
Mặc kệ nó, đến chợ trước hẵng nói.