Bữa sáng được chuẩn bị xong, bọn trẻ chạy ra, lần lượt ngồi vào chỗ của mình.
Chu Đại Lang ngồi bên cạnh Chu Lão Đầu, Tiểu Tiền Thị lẽ ra nên ngồi phía đối diện, nhưng vì Mãn Bảo được cưng chiều, nên vị trí bên cạnh Tiền Thị vẫn luôn là cô bé chiếm giữ.
Tiểu Tiền Thị bế tiểu cô đến băng ghế ngồi xuống, rồi đứng dậy phân cháo cho mọi người.
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang liếc nhìn cháo loãng, cả hai đều bĩu môi, trước đây bữa sáng đều là ăn cơm, dù sao ban ngày phải đi làm, buổi tối mới ăn cháo đặc.
Nhưng cha mẹ tại thượng, họ cũng không dám nói lời bất mãn.
Ba ca ca ở trên đều trầm mặt đưa bát cho Tiểu Tiền Thị, trong khi Chu Tứ Lang thì hận không thể vùi đầu vào ngực.
Tiểu Tiền Thị liếc nhìn Tứ thúc, cầm lấy bát của hắn, cái muỗng vẫn nổi lên rất nhiều, lúc này mới đưa bát cháo cho hắn.
Nếu như nói, cháo của mọi người vẫn có thể được gọi là cháo, vậy thì thứ trong bát của Chu Tứ Lang chỉ có thể được gọi là nước cháo.
Chu Tứ Lang suýt nữa bật khóc, hắn ngẩng đầu liếc nhìn đại tẩu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của nàng ta, cúi đầu không dám nói.
Mãn Bảo nhìn trái nhìn phải, nghĩ đến buổi trưa cô bé vẫn có thể đến học đường ăn cơm cháy, nên đã múc một nửa cháo trong bát cho cha và mẹ.
Lão Chu Đầu và Tiền Thị cảm động không thôi, cũng chẳng buồn nói Tiểu Tiền Thị, không ngớt lời khen ngợi Mãn Bảo: "Vẫn là khuê nữ của ta là thân thiết, biết hiếu kính chúng ta."
Mọi người đều ăn cháo trong im lặng, họ cũng muốn hiếu kính, nhưng sợ đói bụng.
Tiền Thị lại gạt cháo trở về, cười đến híp cả mắt: "Mãn Bảo ăn đi, mẹ không phải đi làm, nên không đói."
Mãn Bảo che bát nói: "Con không muốn ăn nữa, bụng con nhỏ, đã sắp no rồi."
Tiền Thị thấy không lay chuyển được cô bé, liền gạt một ít cháo cho 3 nhi tử, căn dặn họ: "Các con phải ra ngoài làm việc, ăn nhiều một chút, trên đường nếu đói bụng thì kiếm thứ gì đó lấp bụng trước, sau khi trả được tiền cho thôn trưởng, cuộc sống trong nhà sẽ dịu lại."
Ba người con trai đáp lại.
Lão Chu Đầu liếc mắt nhìn vợ, nói: "Được rồi, đây là Mãn Bảo hiếu kính với bà, bà đừng gạt hết cho chúng như vậy."
Rồi lại nói với Lão Nhị: "Ngày mai con ra chợ, vác một túi thóc đi, đổi ít tiền mang về, tiền của thôn trưởng bên đó không gấp, sang năm, dù sao huynh đệ các con cũng có thể kiếm được chút ít về, nhưng mẹ con uống thuốc cần mua thuốc, trong nhà không thể không giữ lại văn tiền nào."
Chu Nhị Lang nhỏ giọng đáp lại.
Tiền Thị nhân cơ hội nói: "Ngày mai dẫn theo Mãn Bảo và mấy đứa nhỏ đi, nhà Lão Nhị, đệ cũng có thể cùng đi, để ý mấy đứa trẻ là được."
Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang lập tức nói: "Mẹ, mẹ, còn chúng còn nữa, chúng con cũng sẽ coi chừng Mãn Bảo, Đại Đầu và Đại Nha bọn chúng."
Tiền Thị thực sự không muốn cho Lão Ngũ và Lão Lục đi, nghe vậy cau mày, nói: "Tứ ca con khai hoang thế nào rồi?"
Trực giác của Chu Ngũ Lang cho thấy không hay, đáng ghét hắn cách Mãn Bảo quá xa, không thể đá chân cô bé, chỉ có thể nhìn cô bé từ xa.
Cũng may Mãn Bảo với hắn tâm linh tương thông, ngẩng đầu liếc nhìn ca ca, rồi lại liếc nhìn mẫu thân, cuối cùng nói: "Mẹ, để cho Ngũ ca và Lục ca cùng đi đi, nếu không con không thể coi chừng được bọn Đại Đầu."
Đại Đầu lập tức ngẩng đầu: "Tiểu cô, ta còn lớn hơn cô đấy, không cần cô trông."
Tên này đang ngồi gần, Chu Ngũ Lang đá mạnh một phát vào chân Đại Đầu, tiểu tử thối, cho con phá hoại.
Đại Đầu kêu lên một tiếng "ối", nhạy bật dậy và hét lên: "Mẹ, Ngũ thúc đá con!"
Tiểu Tiền Thị trừng mắt nhìn Chu Ngũ Lang, vỗ về nhi tử ngốc, ôm cậu ta nói: "Mau ăn cháo đi, ai bảo con nói nhiều, không thấy tiểu cô con đều không nói gì sao?"
Đại Đầu cúi đầu đáng thương.
Lão Chu Đầu nhìn thấy mọi thứ trong mắt, vừa lúc ăn xong cháo, đặt bát xuống nói: "Để chúng đi đi, chúng vẫn là trẻ con, Đại Đầu Đại Nha bọn chúng nghịch ngợm, nhà Lão Nhị có thể để ý không xuể, để Lão Ngũ Lão Lục theo cùng, đừng để bọn trẻ lạc mất là được, Lão Tứ tiếp tục đi khai hoang.”
Lão Chu Đầu trừng mắt nhìn Chu Tứ Lang đang vùi đầu ăn trong đau khổ, đặt ra thời hạn: "Cho mày một tháng, nếu không khai ra được một mẫu đất, đến cháo mày cũng đừng ăn."
Chu Tứ Lang cảm thấy vô cùng đau khổ trong lòng.
Thế nhưng Mãn Bảo còn đâm dao vào tim hắn, ăn xong còn cố ý ngồi bên cạnh hắn hỏi: "Tứ ca, có biết tại sao huynh lại rơi vào tình cảnh hiện tại không?"
Cô bé tự hỏi tự trả lời: "Chính bởi vì huynh đánh bạc!"
Chu Tứ Lang: …
Mãn Bảo đại nhân dường như thở dài tức giận, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai hắn nói: "Kẻ đánh bạc đều là đồ phá hoại, đạo lý đơn giản như vậy muội còn biết, sao huynh lại không biết chứ?"
“Mãn Bảo, chúng ta đến học đường thôi.” Tiểu Tiền Thị bỏ hết thức ăn vào trong giỏ xách, muốn đặt Mãn Bảo vào gùi mang sau lưng, nhưng Mãn Bảo lại phẩy tay, ngẩng cổ vô cùng kiêu ngạo nói: “Đại tẩu, muội lớn rồi, không cần cõng nữa.”
Tiểu Tiền Thị không khỏi vui mừng: "Mãn Bảo nhà chúng ta lớn rồi nha?"
"Phải, muội sáu tuổi rồi."
Chu Tứ Lang bị cô bé nói đến rất bi phẫn trực tiếp duỗi tay vò vò mái tóc ngắn trên đầu cô bé, cười nhạo nói: "Còn sáu tuổi nữa, muội còn chưa tròn năm tuổi, biết vì sao gọi là tuổi tròn không?"
Mãn Bảo bị hắn lắc đến đứng không vững, hét lớn, chưa kịp ngẩng đầu lên, Chu Tứ Lang đã buông tay chạy bắn khói, Mãn Bảo tóc tai rối tung, tức giận bật khóc "oa oa".
Tiểu Tiền Thị sợ hãi, cô em chồng rất ít khi khóc, từ khi tròn một tuổi đã không khóc nhiều lắm, bỗng chốc thấy cô bé khóc dữ dội như vậy, Tiểu Tiền Thị lập tức sợ tới mức sững sờ một lúc mới ôm lấy cô bé.
Tiền Thị trong nhà ném giỏ may vá xuống cái “tách”, tay chân nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chạy ra ngoài giày chiếc mang chiếc không mang: "Sao vậy, sao vậy, Bảo Nhi nhà ta bị làm sao vậy?"
Mãn Bảo nhất thời uất ức trong lòng, sau tiếng khóc thứ nhất đã đỡ hơn nhiều, vốn đã không còn biết uất ức, nhưng khi nhìn thấy Tiều Thị, không biết làm sao, trong lòng cảm thấy càng uất ức hơn, cô bé khóc lóc nhào thẳng vào lòng mẫu thân, kiện cáo: "Mẹ, Tứ ca bắt nạt con, mẹ xem huynh ấy làm rối tóc con."
Tiền Thị lập tức vuốt thẳng mái tóc rối bù của cô bé, tức giận không thôi, trực tiếp ra lệnh: "Tiểu tử thối này, thật sự không đánh không được, tối đến không được nấu cơm phần hắn, để hắn đói ra."
Tiểu Tiền Thị lập tức lớn tiếng đáp lại.
Tiền Thị đau lòng nữ nhi, lau khô nước mắt cho cô bé rồi nói: "Được rồi, Mãn Bảo của chúng ta không khóc nữa, mẹ luộc trứng gà cho con, được không?"
Tiểu Tiền Thị liền hỏi: "Vậy không đến học đường nữa?"
"Không đi nữa, ta đi luộc trứng gà cho Mãn Bảo, nấu cơm ăn."
Tiểu Tiền Thị có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến lần này tiểu cô bị chọc khóc, dỗ dành một chút cũng là nên, gật đầu đồng ý. Nhưng Mãn Bảo lại không muốn, vùng ra khỏi vòng tay của mẹ nói: "Không được, con phải đến học đường."
Lý do của cô bé cũng rất trọn vẹn: "Ngày mai con phải đi chợ, không thể đến học đường nghe giảng, con phải nói với Trang tiên sinh một tiếng."
Tiểu Tiền Thị liền nói: "Tiểu cô yên tâm, tẩu sẽ giúp muội nói với Trang tiên sinh."
"Không muốn, muội tự mình nói, hơn nữa hôm nay muội còn phải đi xem bản thảo của Trang tiên sinh đã viết xong chưa, viết xong rồi muội còn phải mang về nữa."
"Vậy..." Tiểu Tiền Thị ngập ngừng nhìn về phía Tiền Thị.
Thấy con gái không còn buồn nữa, Tiền Thị sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười nói: "Được rồi, muốn đi thì đi thôi."
Mãn Bảo quay người vui vẻ cùng Tiểu Tiền Thị đến học đường.
Đợi hai người đi khỏi, Tiền Thị đứng dậy, mặt mày sa sầm, nói với hai cô con dâu và hai tiểu nhi tử đang vây xem: “Đi bắt Lão Tứ về đây cho ta, thực sự phản rồi sao, có bản lĩnh ra ngoài làm việc, đánh bạc thua tiền, còn có bản lĩnh trở về ức hiếp người trong nhà."
Bốn người nghe lệnh, đi khắp thôn bắt bớ Chu Tứ Lang.
Mãn Bảo vừa đến học đường đã ghé vào cửa sổ nghe Trang tiên sinh giảng bài, hôm nay họ học về "Luận Ngữ", trước đây, Mãn Bảo cũng từng nghe qua mấy câu, có điều, cô bé còn chưa học thuộc lòng hệ thống, lần này Trang tiên sinh giảng bài, tất cả bọn trẻ đều học "Luận Ngữ", vì vậy là lần đầu tiên bắt đầu.
Mãn Bảo lắng nghe toàn bộ quá trình, nhưng mà, tiết này của Trang tiên sinh chỉ dạy mọi người đọc thuộc lòng nhiều lần, cũng không giải thích ý nghĩa.
Mãn Bảo còn không có sách, chỉ mơ hồ đọc theo, trí nhớ của cô bé vẫn luôn rất tốt, chỉ đọc đi đọc lại ba bốn lần là ghi nhớ, nhưng lại không biết cụ thể là những chữ nào, chớ nói chi là ý nghĩa.
Thấy Trang tiên sinh vẫn luôn dạy đi dạy lại những điều này.
Nếu là ngày thường, Mãn Bảo cũng sẽ hăng hái tiếp tục đọc theo, nhưng hôm nay tâm trạng cô bé có hơi không tốt, chịu chút ảnh hưởng, không mấy tập trung.
Cô bé cảm thấy như mình trượt khỏi bệ cửa sổ sau khi đọc xong, lén lút chạy đến viện của Trang tiên sinh.
Thư phòng của Trang tiên sinh trước nay không đóng cửa, cũng không biết do thói quen hay là để tiện cho đứa trẻ nào đó luôn lẻn vào dọn dẹp cho ông.
Mãn Bảo đi loanh quanh trong viện và thư phòng, cuối cùng ngồi ở bậc thềm, chống cằm ngơ ngác, thật ra đang nói chuyện với hệ thống.
"Khoa Khoa, ngươi nói có phải Tứ ca ghét ta không?"
Hệ thống nói: "Túc chủ, trên thế giới này không có người nào sẽ luôn làm người ta thích, ngay cả tiền bạc cũng có lúc bị người ta ghét."
"Nhưng ta không phải là tiền, ta là muội muội của Tứ ca, sao huynh ấy có thể không thích ta chứ?"
Hệ thống im lặng một hồi rồi nói: "Trên thế giới này, phụ thân ghét con cái, mẫu thân ghét con cái, huynh đệ tỷ muội ghét nhau cũng là chuyện rất bình thường."
"Ngươi nói bậy, trên thế giới này làm sao có cha mẹ không thích con cái chứ? Huynh đệ tỷ muội không phải nên thương yêu giúp đỡ lẫn nhau sao?"
“Đó là mong muốn đơn phương của túc chủ.” Hệ thống cảm thấy có thể mình quá cô đơn, nên mới nói những điều này với tiểu túc chủ, nhưng nó cảm thấy đây cũng là đặt nền móng cho sự an toàn và sự phát triển sau này của nó, nếu túc chủ của nó quá ngây thơ, vậy sau này nó sẽ thực sự quá bận tâm lo nghĩ.
Vì vậy sau khi tìm kiếm trong bách khoa quán, nó đã tìm ra một cuốn sách có tên là "Mười người cha xấu xa trong lịch sử" đưa cho Mãn Bảo, nói: "Túc chủ, đây coi như là tôi cho cô mượn, thư tịch mượn đọc phải tốn điểm tích lũy, sau này cô kiếm được điểm nhớ trả lại tôi nhé."
Trên tay Mãn Bảo đột nhiên xuất hiện một cuốn sách, đôi mắt cô bé sáng ngời, từ sớm đã gác lại những tổn thương mà Tứ ca đã gây ra cho cô bé, phấn khởi hỏi: "Đây là cho ta sao?"
Hệ thống nhấn mạnh: "Đây là cho túc chủ mượn xem, xem xong phải trả lại."
Mãn Bảo vô cùng xúc động: "Khoa Khoa ngươi thật tốt, đây là cuốn sách đầu tiên của ta đó."
Hệ thống lại nhấn mạnh lần nữa: "Túc chủ, đọc xong phải trả lại, nếu không sẽ bị trừ rất nhiều điểm."
Mãn Bảo thở mạnh, vẫy vẫy tay nhỏ bé: "Trừ đi, mua sách cũng tốn rất nhiều tiền."
Hệ thống: "... Túc chủ, cô không có điểm tích lũy."
Mãn Bảo đã cúi đầu lật sách.
Chữ trên cuốn sách đã được thay thế bằng chữ viết của thời đại này, Mãn Bảo đã biết rất nhiều rất nhiều chữ, hơn nữa đây lại là tiếng địa phương, nên cô bé đọc rất say sưa, giống như đang đọc một cuốn truyện vậy.
Trên thực tế, đây cũng là một tập truyện kể về mười người cha cặn bã hàng đầu trong lịch sử.