Tiền Thị xoa đầu cô bé nói: "Khai khẩn đất hoang nào có dễ như vậy, hơn nữa lương thực trồng trên đất hoang còn không đủ đóng thuế, các cháu trai của con còn nhỏ nữa, đất ở nhà cũng đủ trồng."
"Vậy thì phải làm sao, Tứ ca phạm phải sai lầm lớn như vậy, lại không thể đánh chết huynh ấy, nhỡ đâu rảnh rỗi lại đi đánh bạc nữa thì sao?"
Tiền Thị suy nghĩ, Tứ lang làm ra chuyện sai lầm lớn như vậy nếu không trừng trị, những người con trai và con dâu khác trong nhà chắc chắn sẽ không phục, nhưng thật sự đánh phế, bà nỡ hay không lại là chuyện khác, sau đó trị thương còn phải tốn tiền nữa, đó mới là đau xót thật sự.
Tiền Thị nói: "Được rồi, ngày mai sẽ để cho Tứ ca con ra đồng khai dỡ đất hoang."
Mãn Bảo lúc này mới trở nên vui vẻ: "Con đi giám sát và đốc thúc tứ ca."
"Ta thấy con là muốn ra ngoài chơi thì có, trong đất lắm rắn và côn trùng, con đừng theo góp vui thì hơn, để đám cháu trai cả đi theo là được."
Mãn Bảo: "Không chịu, con cũng muốn đi."
Trước đây cô bé cảm thấy nhà mình khá giả, không thiếu cơm ăn áo mặc, mỗi phiên chợ đều có kẹo để ăn, mặc dù cô bé cũng không thích ăn kẹo mấy.
Vì vậy trước kia cô bé chỉ muốn học chữ, cô bé cảm thấy đi học biết chữ làm cô bé rất vui, mà Khoa Khoa thì không cấp sách cho cô bé, chỉ có thể cho cô bé kẹo.
Cô bé từng ăn qua, mặc dù kẹo đó ngọt hơn kẹo Nhị ca mang từ chợ về, nhưng cô bé vẫn không thích ăn lắm.
Nhưng bây giờ cô bé biết, hóa ra nhà họ vẫn còn rất nghèo, cô bé phải kiếm tiền, bây giờ cô bé còn nhỏ, không thể ra đồng làm việc, cũng không thể ra ngoài làm công, cách kiếm tiền duy nhất là đi bán kẹo.
Nhưng vì cô bé vẫn luôn lười biếng, không bới rau cho Khoa Khoa, đã từ rất lâu Khoa Khoa không còn cho cô bé kẹo để ăn nữa.
Đúng vậy, Khoa Khoa là một thứ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô bé. Đến mùa xuân năm ngoái cô bé cuối cùng đã học thuộc lòng trọn vẹn "Thiên Tự Văn", Trang tiên sinh đã rất xúc động và tặng cô bé một xấp bản thảo "Thiên Tự Văn" chép tay của mình.
Cô bé vui vẻ ôm bản thảo chạy về nhà, sau đó vừa về đến nhà thì Khoa Khoa đã xuất hiện, nó nói là phân quán của Bách khoa quán, phụ trách khoa sinh vật, vô tình bị lạc ở đây.
Nó cần thu thập rất nhiều loài sinh vật, để đổi lấy năng lượng rời đi trong Bách khoa quán.
Mới đầu Mãn Bảo nghe không hiểu, chỉ coi như mình có một người bạn, cô bé rất vui mừng nói với mẹ.
Chỉ là Tiền Thị tưởng cô bé còn nhỏ nên nằm mơ, dỗ dành cô bé một hồi.
Mãn Bảo rất thông minh, dần dần hiểu ra người khác không thể nhìn thấy hay nghe thấy Khoa Khoa, nên cô bé không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ coi như người bạn này chỉ có mình thấy được và nghe được.
Khoa Khoa vẫn luôn cầu xin cô bé thu thập thêm nhiều thực vật, nhưng Mãn Bảo đã đào hết rau trong vườn để nó thu gom, cả cỏ bên ngoài nhà cũng đào xới qua, những nơi xa quá đi bộ mệt, cô bé chẳng muốn đi chút nào.
Vì bạn bè, cô bé miễn cưỡng đi tìm cỏ mầm chưa từng thấy qua cho Khoa Khoa, nhưng người nhà vẫn luôn không yên tâm để cô bé chạy ở bên ngoài, lúc thường các cháu trai và cháu gái được ra ngoài chơi, nhưng cô bé lại luôn được đại tẩu mang trong giỏ.
Nhiều nhất chỉ có thể chơi ở trong thôn, không bao giờ được ra khỏi thôn, chớ nói chi là ruộng đất.
Mãn Bảo quấy mẹ suýt thì lăn lộn trên đất, hôm nay Tiền Thị mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần, nhìn thấy con gái như vậy, nghĩ rằng cô bé cũng không còn nhỏ nữa, đang độ tuổi chơi đùa vui vẻ nhất, cũng không đành lòng gò bó cô bé, liền miễn cưỡng gật đầu nói: "Được rồi được rồi, đi đi đi đi, nhưng con phải nghe lời Ngũ lang và Lục Lang, đừng chạy lung tung, cũng đừng phơi nắng quá lâu, biết chưa?"
Mãn Bảo vui vẻ đồng ý.
Buổi tối còn ăn một bát cơm đầy, giành đồ ăn với Ngũ ca, Lục ca và các cháu trai cháu gái.
Ngoại trừ mấy đứa nhỏ trẻ người non dạ này, khẩu vị của những người lớn thực sự không tốt lắm, trong nhà vất vả lắm tích góp được chút ít tiền, chỉ qua một đêm đã trở lại nghèo nàn cơ cực, tâm trạng có thể tốt mới là lạ.
Lão Chu Đầu lùa một đũa cơm, lần đầu tiên cảm thấy đồ ăn bị tắc nuốt không trôi.
Vừa nghĩ đến mười lăm lượng bạc đó, tim ông liền đau quặng, đau đến hốc mắt đỏ hoe, cuối cùng không nhịn được ném cái bát, rồi lại đi đánh người con trai thứ tư một trận nữa mới hả giận.
Sau khi cha đánh Lão Tứ, Chu Đại Lang và những người khác không thể đánh theo, chỉ có thể cúi gầm mặt lùa cơm.
Tiền Thị và đám con dâu cùng nhau ăn cháo, giờ đã qua mùa thu hoạch, trong nhà ngoài nam nhân, cũng chỉ có Mãn Bảo được ăn lương khô, những người khác đều ăn cháo, nhưng cháo cũng khá đặc, ít nhất có thể no bụng.
Nhưng Tiền Thị để đũa xuống, sau đó nói: "Trong nhà một văn tiền cũng không còn, cuộc sống này quá hoang mang, từ ngày mai trở đi không làm lương khô nữa, chỉ nấu cháo thôi. Con dâu cả, sau này bớt gạo lại, mùa đông sắp đến, đông qua còn có hai mùa xuân hạ nữa.”
Tiểu Tiền Thị cúi đầu đáp lại.
Liếc nhìn Mãn Bảo, hỏi: "Vậy tiểu cô thì sao? Cơ thể muội ấy gầy yếu, cũng ăn cháo luôn sao?"
Tiền Thị nhướng mày nói: "Ngày mai con đem sáu cân lương thực đến học đường, bảo Lão Đại cầu xin Trang tiên sinh, sau này Mãn Bảo sẽ ăn cơm trưa trong học đường, rau củ đều mua từ ruộng rau nhà mình, sau này mỗi ngày con cắt thêm hai bó qua đó là được."
Tiểu Tiền Thị đáp lời, nhanh chóng ăn xong rồi cùng em dâu thu dọn bát đũa.
Mãn Bảo cảm thấy như vậy không ổn, liền hỏi: "Mẹ, vậy đám Đại Nha thì sao?"
Tiền Thị đưa tay sờ đầu cô bé, cười mỉm chi nói: "Đám Đại Nha đều có sức khỏe tốt, không cần ăn lương khô, sức khỏe con kém, ăn nhiều thêm chút, không thì bị ốm trong nhà còn phải lo tiền thuốc thang cho con nữa.”
Từ nhỏ đám Đại Nha và Đại Đầu đã thấm nhuần tư tưởng này, từ nhỏ ông bà và cha mẹ đã nói với chúng rằng sức khỏe tiểu cô không tốt, không được phép đẩy cô bé, bắt nạt cô bé, phải cho cô bé ăn nhiều một chút, nuôi mập một chút sẽ không bị ốm đau.
Nếu không bị bệnh sẽ phải tốn tiền mua thuốc, đến khi đó chúng sẽ không có tiền để mua kẹo.
Vì vậy từ nhỏ chúng đã không có ý kiến gì với việc tiểu cô được ăn lương khô cùng với ông bà nội và cha mẹ.
Hơn nữa, tiểu cô cũng rất tốt với chúng, tuy nhỏ tuổi hơn chúng, nhưng luôn cho chúng kẹo để ăn, đối với tiểu cô, chúng vẫn rất thích.
Vì vậy lúc này bà nội vừa nhìn qua, chúng đã gật đầu lia lịa, tỏ ý bảo tiểu cô nên ăn nhiều một chút, chúng ở nhà ăn cháo là được rồi.
"Trong đất vẫn còn một ít ngũ cốc, lát nữa chúng ta sẽ tìm về nướng ăn."
“Không được, ngày mai chúng ta phải đi giúp Tứ ca khai khẩn đất hoang.” Mãn Bảo nói: “Nhưng chúng ta có thể tìm trái dại ăn.”
Lão Chu Đầu nhìn về phía Mãn Báo: "Khai hoang?"
Tiền Thị nói: "Quên nói với mọi người, ngày mai sẽ để Lão Tứ đi khai khẩn đất hoang, hắn nợ tiền trong nhà, cũng phải bươn chải kiếm chút tiền."
Lão Chu Đầu cũng không nghĩ rằng khai hoang có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng vậy cũng tốt, tránh chuyện tiểu tử đó nhàn rỗi lại muốn đánh bạc, vẫn phải kiếm chút chuyện cho hắn làm.
Vì vậy nói: "Lão Ngũ, Lão Lục, ngày mai hai con đi cùng, nếu hắn lười biếng thì đập cho ta."
Mãn Bảo xung phong nhận việc: "Cha để con, Ngũ ca Lục ca chắc chắn đánh không lại Tứ ca."
Lão Chu Đầu liền lộ ra nụ cười, vươn tay sờ sờ đầu cô bé cười nói: "Được, để con, nếu Tứ ca con dám không nghe lời, con cứ cầm gậy đập hắn."
Mãn Bảo vui mừng như nhận được thánh chỉ, tối đi ngủ sớm, đồng thời hứa với Khoa Khoa trong đầu ngày mai nhất định sẽ giúp nó tìm thực vật lúc trước chưa tìm được, hơn nữa còn yêu cầu: "Ngươi nhất phải chuẩn bị cho ta thêm nhiều kẹo một chút, ta phải đem đi bán."
Hệ thống quả thật buồn thúi ruột, thực vật mà Mãn Bảo ghi lại đều rất thường thấy, sau hơn một năm cũng không thấy hiệu quả và ích lợi gì, ngược lại nó còn phải dùng số điểm ít ỏi còn dư lại trước đây để đổi lấy kẹo cho cô bé.
Không đổi không được, đây là một đứa con nít, nếu không phải có kẹo treo trước mặt, cô bé còn lâu mới chơi trò chơi này với nó.
Đúng vậy, Mãn Bảo luôn coi đây là một trò chơi, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng nó để đạt đến đỉnh cao của cuộc sống và thực hiện những mục tiêu cuộc sống phi thường gì đó.
Đã hơn một năm trôi qua, tâm chí mạnh mẽ của hệ thống đã bị mài dũa đi nhiều, cũng may đã gắn bó với túc chủ, cho dù không có năng lượng để hỗ trợ nó rời khỏi không gian này và trở về vị trí ban đầu, nó cũng vẫn có thể tiếp tục vận hành.
Chỉ cần đợi cho đến khi túc chủ lớn hơn chút là được.
Đây là hệ thống tự an ủi mình.
Dù tệ hơn nữa, kết quả xấu nhất cũng là sau khi túc chủ chết, đến chừng đó nó lại chọn một túc chủ có tham vọng lớn hơn chút là được.
Hệ thống lặng lẽ moi ra số điểm còn lại của mình, tính xem còn có thể đổi được bao nhiêu kẹo cho cô bé.
Mãn Bảo tự cho là đã giao hẹn xong với Khoa Khoa, liền kéo chiếc chăn nhỏ của mình đắp kín, nhắm mắt lại ngủ một giấc thật đẹp.
Ngày hôm sau, gà vừa gáy không bao lâu, trong sân đã có tiếng động, Mãn Bảo lăn lộn, ủn cái mông nhỏ vùi vào trong chăn ngủ tiếp.
Người nhà nông luôn dậy sớm, ngay cả khi mùa thu đã kết thúc, đất đai còn phải nghỉ ngơi.
Hơn nữa, Chu Đại Lang, Chu Nhị Lang và Chu Tam Lang đều đang nhận việc ở nhà của Bạch địa chủ, bọn họ cũng phải đi ra ngoài.
Đến khi tiếng "gào khóc" và tiếng đánh từ ngoài sân truyền vào, Mãn Bảo cuối cùng mới dụi mắt nhổm dậy, đỏ mặt đi tới đẩy cửa sổ, thấy cha đang lôi Tứ ca từ trong phòng đi ra, đá vào mông hắn đuổi ra ngoài làm việc, cô bé lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua đã hứa với Khoa Khoa.
Cũng Không để ý đến ngủ nữa, Mãn Bảo lập tức bò xuống giường mặc quần áo vào, chạy bịch bịch ra ngoài nói: "Tứ ca, đợi muội một chút, muội đi với huynh."
Tiền Thị túm lấy cô bé, nói: "Không vội, rửa mặt trước."
Bữa sáng không sớm như vậy, phải đợi đến giữa mặt trời mới ăn được, Tiểu Tiền Thị bảo tiểu cô đi rửa mặt, lại rót cho cô bé một bát nước đun sôi, lúc này mới vớt một quả trứng gà và bóc sạch cho cô bé ăn.
Mãn Bảo ăn xong trứng vẻ mặt chán ghét, xoay người chạy theo Tứ.
Mấy người Ngũ Lang đang đứng ở cửa đợi cô bé, bữa sáng trứng gà là phúc lợi của Mãn Bảo, ngay cả Lão Chu Đầu và Tiền Thị cũng không có.
Nghe nói năm đó tiểu cô suýt chết vì bệnh tật, chính là nhờ vào trứng gà mà sống sót, từ đó về sau cô bé kiên cố với một quả trứng gà, ai thiếu phần cô bé cũng sẽ không thiếu.
Trong nhà không nghĩ Chu Tứ Lang khai khẩn đất hoang sẽ làm nên trò trống gì, nên ngoại trừ Chu Tứ Lang ra, cũng chỉ cử một đám trẻ đến giúp hắn.
Ví dụ như Ngũ Lang, Lục Lang, Đầu To và Đại Nha của đại phòng, cùng với Nhị Nha và Nhị Đầu của nhị phòng.
Ngũ Lang năm nay mười bốn, Lục Lang mười hai, đều đã là những trẻ cường tráng, theo lời trong thôn thì đã có thể làm mai làm mối, qua hai năm nữa đã có thể tự mình sinh ra những đứa trẻ mập mạp.
Đại Đầu và Nhị Đầu đều là cháu trai của Mãn Bảo, một đứa chín tuổi và đứa còn lại sáu tuổi; Đại Nha và Nhị Nha thì là cháu gái của Mãn Bảo, một đứa tám tuổi và đứa còn lại bảy tuổi.
Phía dưới còn có Tam Đầu của đại phòng, cũng là cháu trai, bằng tuổi Mãn Bảo, hôm nay cậu ta cũng rất muốn đi, nhưng bị mẹ ngăn cản, cậu ta phải dẫn Tam Nha và Tứ Đầu ra vườn rau nhổ cỏ.
Tam Nha là của nhị phòng, tứ đầu thì của tam phòng, tuổi đều rất nhỏ, đều bốn tuổi, không tiện ra ngoài, chỉ có thể ở nhà nhổ cỏ.
Đường núi gồ ghề, Mãn Bảo cũng không dễ đi lại, thế là Ngũ Lang và Lục Lang thay phiên nhau cõng cô bé; Tứ Lang thì không cần phải nghĩ, hắn bị thương, có thể tự mình đi đến ruộng đã là có bản lĩnh rồi.