Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Mãn Bảo có thể nhận ra rất nhiều chữ, nhưng câu chuyện quá phức tạp cô bé vẫn xem không hiểu, cô bé chỉ có thể hiểu những câu chuyện này bằng cảm tính.

Cũng may những cuốn sách này khác với những cuốn sách trên giá sách của Trang tiên sinh, vì nó được viết bằng tiếng địa phương, chỉ cần nhận ra mặt chữ và đọc toàn bộ văn bản, tuy không hiểu hết, nhưng vẫn có thể hiểu đại khái câu chuyện.

Mãn Bảo trở nên hưng phấn, đọc cuốn sách một cách say mê.

Mở đầu cuốn sách là lời tựa, trong đó nói rằng những câu chuyện này là giai thoại được lưu truyền trong lịch sử cổ đại, một số là sự thật, một số sai sự thật, còn có một số nửa thật nửa giả.

Nhưng dù đúng dù sai, cách đánh giá truyện ở mỗi thời đại là khác nhau, cuốn sách này nhằm nghiên cứu hệ tư tưởng thời bấy giờ và sự phát triển của hệ tư tưởng thông qua những đánh giá khác nhau về truyện ở mỗi thời đại.

Mãn Bảo vẫn còn nhỏ tuổi, có thể hiểu từng chữ trong lời tựa này, nhưng không thể hiểu khi liên kết lại.

Cô bé chăm chỉ đọc hơn nửa trang, quả thực xem không hiểu, lật đến trang sau, thẳng đến câu chuyện tiếp theo.

Vẫn là một câu chuyện hay.

Tuy viết về người cha cặn bã, nhưng mới đầu cũng nhìn không ra bi thảm, câu chuyện đầu tiên là vị hoàng đế xếp thứ mười tên là Khang Hy.

Kể về việc ông nuôi dạy các nhi tử như nuôi cổ trùng, để đảm bảo quyền lợi của mình, ông cố tình để các nhi tử tranh nhau, làm cân bằng.

Mãn Bảo ban đầu cũng không thấy người cha này tệ như thế nào, chỉ đọc như một câu chuyện, hệ thống liền nhắc nhở cô bé: "Cô nhìn kết cục của mấy nhi tử của ông ta xem, có phải đều rất thảm không?"

Mãn Bảo sửng sốt một chút, mới hỏi: "Họ đều là vương gia và hoàng đế, có gì thảm?"

Khoa Khoa phân tích cho cô bé: "Cô xem, họ là vương gia, nhưng cuối cùng hầu hết đều bị giam cầm và lưu đày. Có biết thế nào là giam cầm và lưu đày không?"

Mãn Bảo tự tin nói: "Không biết."

Hệ thống nghẹn ngào, giải thích cặn kẽ cho cô bé một chút về giam cầm và lưu đày, nói cho cùng, chính là ngồi nhà lao và chịu hình phạt.

Mãn Bảo đều kinh ngạc đến ngây người: "Cha mình là hoàng đế, huynh đệ là hoàng đế, họ còn phải ngồi nhà lao hả?"

Khoa Khoa nói: "Cho nên mới nói là một người cha cặn bã."

Mãn Bảo bĩu môi, cảm thấy người cha này quả thực không tốt lắm, cô bé lại đọc đi đọc lại hai lần, cũng đoán ra được ý nghĩa của câu chuyện.

Đây thực ra là một người cha muốn giữ quyền lợi của bân, vì cân bằng, nên cố tình để các nhi tử tranh nhau, cuối cùng bản thân đã giam cầm ba nhi tử, sau đó ông ta chọn một nhi tử làm hoàng đế, nhi tử hoàng đế này lại giam vài người và lưu đày vài người, vì vậy các nhi tử của ông ta đều rất thảm.

Mãn Bảo không thích câu chuyện này cho lắm, hơn nữa đọc đến khiến cô bé đau đầu, bên trong có tên của một vài người cô bé không biết, nên chỉ vào hỏi Khoa Khoa.

Khoa Khoa nói, không chỉ dạy cô bé cách đọc chữ, mà còn nhân tiện giải thích nghĩa của từ đó.

Mãn Bảo lật sang câu chuyện tiếp theo, sau đó thì đã khóc.

Người cha này còn tồi tệ hơn nhiều so với người cha trước, bởi vì ông ta lại bỏ đói nữ nhi mình đến chết, chỉ vì nữ nhi của ông ta nhận một miếng bánh của hàng xóm.

Mãn Bảo còn là một đứa trẻ lương thiện, cô bé khóc như mưa bấc, tức giận nói với Khoa Khoa: "Người cha này thật sự quá tệ, sao còn là đại thanh quan chứ?"

Khoa Khoa: "Nói chung, con người có hành vi đa dạng, không có sự phân biệt giữa một thanh quan và một người cha cặn bã, vì vậy một người có thể đồng thời là một thanh quan và một người cha cặn bã. Tuy nhiên, câu chuyện này được coi là hư cấu trong thời cổ đại, điều này liên quan đến một hành vi khác của con người, tức là vì một lợi ích nào đó của một bên nào đó, có thể thêu dệt ra những câu chuyện phù hợp với lợi ích của mình, cô còn nhỏ, đợi cô lớn thêm chút, đọc nhiều sách sẽ hiểu. Con người thậm chí có thể bóp méo ngôn ngữ của thánh nhân để trục lợi, loại chuyện này cũng chẳng là gì cả."

Mãn Bảo bối rối nửa hiểu nửa không, dù biết câu chuyện là được bịa ra, nhưng câu chuyện viết quá hay, nên Mãn Bảo vẫn quyết định ghét ông ta, cô bé đó trạc tuổi cô bé, cô bé đã bị bỏ đói đến chết, hẳn là khó chịu.

Mãn Bảo đã khóc đến mắt đỏ hoe.

Tan học Trang tiên sinh trở về, hệ thống đảo qua thấy người đã tới cửa, lập tức thu lại sách trên tay Mãn Bảo, vì vậy Trang tiên sinh nhìn tới chỉ thấy một mình Mãn Bảo đang ngồi trên bậc thềm khóc, hai mắt đỏ hoe.

Cháu trai của Trang tiên sinh cũng chỉ lớn hơn Mãn Bảo một chút, ngày thường lại thích cô bé nhất, nhất thời cảm thấy vô cùng đau lòng, bước nhanh tới trước hai bước, nhẹ giọng hỏi: "Mãn Bảo, ai đã bắt nạt con rồi?"

Mãn Bảo lau nước mắt, níu lấy ống tay áo Trang tiên sinh, ngẩng đầu hỏi: "Tiên sinh, người có phải là một người cha tốt không?"

Trang tiên sinh sửng sốt một chút, suy nghĩ một chút mới nói: "Mãn Bảo, cháu trai của ta còn lớn hơn con, dù nói về vai vế, đó cũng nên là gia gia."

"Huhuhu, tiên sinh, trên thế giới có phải có rất nhiều người cha tồi, chỉ biết bắt nạt con cái không?"

Trang tiên sinh hỏi: "Là phụ thân con đã mắng con sao?"

Mãn Bảo lắc đầu: "Cha con rất tốt với con, ông không phải là một người cha tồi."

Trang tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Mãn Bảo, biết cô bé tuổi còn nhỏ, liền ngồi bên cạnh cô bé kiên nhẫn hỏi: "Vậy tại sao con lại hỏi như vậy?"

“Con đọc được một câu chuyện, kể rằng có một thanh quan, đồ ăn nhà ông ta ít, nữ nhi ông ta đói bụng, hàng xóm thấy thế liền cho cô bé một miếng bánh, nữ nhi ông ta ăn vào, ông ta biết được rất tức giận, liền nhốt nữ nhi của mình đến chết đói."

Hai má Trang tiên sinh giật giật, ông nói: "Nào có quan viên nào như vậy?"

Mẫn Báo khăng khăng: "Đúng là có mà, trong sách còn nói, đó là thời đại có yêu cầu rất khắt khe đối với nữ hài tử, thời đại đó có hình thái gì mà nữ hài tử để lộ ra cổ chân một chút, để nam nhân bên ngoài thấy được đều phải gả cho đối phương, nếu không gả thì sẽ phải tự xác."

Trang tiên sinh cau mày, mặc dù biết không thể nghiêm nghị với trẻ con, nhưng những cuốn sách như vậy không nên để cho đứa trẻ tuổi cỡ Mãn Bảo đọc, tránh dạy hư tính nết.

Nhưng đối phương đã nhìn thấy, Trang tiên sinh chỉ có thể phản bác lại nội dung trong sách: "Cho dù có, quan viên như vậy cũng là hạng mua danh cầu lợi, mang tiếng thanh quan, hữu danh vô thực. Chỉ là một miếng bánh, làm sao đến mức như vậy, nếu trong lòng thực sự thanh liêm, trả lại hàng xóm hai miếng là được."

"Còn về chuyện của nam nhân ngoài, đó chỉ là chuyện vô căn cứ, nam nhân ngoài là ta đối với con, học trò trong học đường đối với con. Mặc dù nam nữ có khác biệt, nhưng cũng không đến nỗi đề phòng cố thủ đến mức độ này, nếu có, đó không phải là kẻ điên, thì cũng là ma quỷ."

Trang tiên sinh nói: "Người sau là bị điên, quả đúng như vậy, người trước là cố tình, dùng tính mạng của nữ nhi nhà mình để đổi lấy thanh danh, người như vậy, sau này con có thể trốn được bao xa thì cứ trốn. Có điều ta chưa bao giờ nghe qua câu chuyện như vậy, con đã đọc được ở đâu vậy?" Để ông có thể tịch thu.

Mãn Bảo lập tức nói: "Đó là cuốn sách có tên "Mười người cha xấu xa trong lịch sử".

"Nếu đã là lịch sử, vậy thì chắc chắn có ghi chép, không biết thanh quan mà con vừa nói tới thuộc triều đại nào?"

"Người của Đại Minh triều, năm Gia Tĩnh."

Trang tiên sinh không nhịn được cười thành tiếng, sờ sờ đầu nhỏ của cô bé nói: "Có thể thấy, toàn bộ nhân vật đều được bịa đặt ra, trên đời này nào có Đại Minh triều gì?"

Mãn Bảo chớp chớp mắt, nhưng vẫn tin tưởng Khoa Khoa, hỏi nó trong lòng: "Khoa Khoa, ngay cả lịch sử cũng không tồn tại? Ngươi gạt ta?"

Hệ thống im lặng hồi lâu lại sinh ra cảm xúc vui sướng, nó nói: "Không có, túc chủ, không gian này của cô không có Đại Minh, không có nghĩa là những không gian khác không có, bây giờ không có, không có nghĩa là sau này sẽ không có. Giống như tôi, hiện tại không gian này, thời đại này, cũng chỉ có cô sở hữu tôi thôi, nhưng ở thời đại mà người phát minh ra tôi cư ngụ, tôi không có gì hiếm lạ, không dám nói trong tay mỗi người có một cái, nhưng chỉ cần có tiền và sẵn sàng mua, ai cũng có thể mua được một cái."

Mãn Bảo có vẻ đã hiểu, nhưng vẫn tổng kết lại sự hiểu biết của mình, đó chính là, Khoa Khoa không nói dối, nhưng những gì Trang tiên sinh nói cũng đúng, vậy nên cô bé quyết định nghe theo cả hai.

Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Trang tiên sinh, hỏi: "Vậy tiên sinh người có biết có người cha tồi tệ nào trong lịch sử của chúng ta không?"

Trang tiên sinh hỏi: "Tại sao con lại quan tâm đến điều này? Phải biết rằng, con cái không được nói cha mình. Cho dù phụ thân có chỗ không đúng, cũng rất ít có người sẽ đem chuyện rêu rao ra ngoài cho thế nhân biết, khiến phụ thân mất mặt, gia tộc cũng mất mặt, như thế bản thân lại có gì là tốt chứ?"

Mãn Bảo ngẩn ngơ, Trang tiên sinh mượn việc này nói lễ cho cô bé, sau khi thông hiểu mới nói: "Mãn Bảo, con là một đứa trẻ thông minh, ta biết con thích đọc sách, nếu đã như vậy, vậy thì học tập thật tốt, "Thiên Tự Văn" con đã học xong, bây giờ nên học “Luận Văn”, sau khi học xong “Luận Văn”, thầy sẽ giảng cho con về “Lễ”."

Mãn Bảo sững sờ, hệ thống không khỏi nhắc nhở cô bé: "Túc chủ, còn không mau cảm ơn thầy của cô?"

Mãn Bảo hoàn hồn, lập tức quỳ trên mặt đất: "Tiên sinh, thầy!"

Mãn Bảo dập đầu trước Trang tiên sinh.

Trang tiên sinh cảm thấy có chút hối hận ngay khi nói ra điều đó, nhưng nhìn thấy cô bé quỳ trên mặt đất gọi ông là thầy với vẻ mặt phấn khởi, chút hối hận đó lại biến mất.

Bỏ đi, mặc dù là một nữ đồ đệ, nhưng cô bé thông minh và dễ thương, nói chuyện để an ủi vậy.

Trang tiên sinh dìu đứa trẻ đứng dậy, nói: "Con trở về nói chuyện hôm nay cho cha mẹ con nghe."

"Tại sao, không phải thầy luôn không để cho con nói chuyện này với cha mẹ sao?"

Trang tiên sinh sờ đầu cô bé và nói: "Nếu đã để con quỳ lạy, tất nhiên phải danh chính ngôn thuận thì tốt hơn."

Trang tiên sinh vỗ đầu cô bé thở dài, quên mất chuyện muốn tịch thu sách của cô bé.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mãn Bảo, cô bé vẫn chỉ là một cô bé mới biết dựa vào tường đứng lên, hình như mới tám chín tháng tuổi, miễn cưỡng có thể dựa vào tường đứng vững.

Tiểu Tiền Thị đến nấu ăn, bởi vì mới nhận công việc này, nàng ta rất trân trọng, trước nay luôn đến sớm, không chỉ phải quét dọn trong ngoài hai phía, mà còn phải chẻ củi nhóm lửa nấu cơm và thức ăn.

Vì vậy không thể không bỏ qua đứa nhỏ này, lúc đó Mãn Bảo đã bò đến ngưỡng cửa phòng học, trở người ôm cửa nghe ông giảng bài.

Ban đầu Trang tiên sinh hơi tức giận và cảm thấy Tiểu Tiền Thị làm không được việc, vì vậy đã đặt sách xuống và bế lấy cô bé đi tìm Tiểu Tiền Thị.

Vốn dĩ muốn Tiểu Tiền Thị trông chừng kỹ con của mình, nhưng lại thấy nàng ta đang vung rìu chẻ củi mồ hôi nhễ nhại khắp đầu.

Trang tiên sinh được Bạch địa chủ mời đến dạy học ở một sơn thôn như vậy, tự nhiên gia đình không giàu, thực tế, ông cũng nghèo nên mới đến.

Trong trí nhớ, mẫu thân ông đã đưa ông đi như thế này, vì vậy Trang tiên sinh do dự một lúc, không gọi Tiểu Tiền Thị, xoay người bế Mãn Bảo trở về, để cô bé ngồi trên ngưỡng cửa.

May mà đứa trẻ này cũng ngoan, cô bé cứ ngồi ở ngưỡng cửa, không khóc không quậy, cho đồ thì ăn, thấy các học trò đọc to, cô bé cũng bập bẹ nói theo.

Sau đó, từ đầu tiên cô bé nói chính là "tiên sinh", Trang tiên sinh giữ vững thuyết pháp này.

Đứa trẻ này thực sự rất thông minh, đứa trẻ một tuổi hơn vừa biết nói, cô bé đã đọc theo các học trò "Thiên Địa Huyền Hoàng..."

Học trò ông dạy, nhỏ nhất cũng sáu tuổi, đọc đến mười lần, ghi nhớ, hôm sau lại quên mất, nhưng bộ não nhỏ bé của đứa trẻ này lại nhớ rất rõ.

Tất nhiên, cô bé chỉ biết đọc, không hề biết chữ.

Vì vậy Trang tiên sinh đã chép một bản Thiên Tự Văn đưa cho cô bé.

Về sau, Trang tiên sinh càng thích cô bé hơn, vì ông thấy rằng Mãn Bảo không chỉ thuộc lòng và ghi nhớ nhanh, nghe qua là không quên, mà còn nhớ mặt chữ cũng rất nhanh.

Sau vài đọc lên lần, cô bé đã có thể nhớ từ đó.

Một đứa trẻ thông minh, dễ thương lại lương thiện như vậy, sao lại không phải bé trai chứ?

Trang tiên sinh không chỉ một lần tiếc nuối.

Sau đó ông không thể không dạy cô bé, dạy cô bé biết chữ, dạy cô bé đạo lý, còn đặc biệt tìm một số sách luyện chữ, sau đó tặng bản thảo cho cô bé, để cô bé sưu tập.

Tuy rằng lời nói nhận cô bé làm đồ đệ đột nhiên thốt ra, nhưng ý nghĩ này cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ vì cô bé là bé gái nên mới do dự thôi.

Thực ra ông chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh bị phủ học đuổi học, kiến thức sau cùng có hạn, vậy tại sao lại phải quan tâm quá nhiều đến những hư danh đó?

Lẽ nào thực sự muốn mua danh cầu lợi giống như người cha tồi tệ từ miệng cô bé sao?

Trang tiên sinh càng dùng sức xoa đầu Mãn Bảo, hạ quyết tâm nói: "Bây giờ con đi tìm đại tẩu của con đi, bảo cha mẹ con chọn ngày lành tháng tốt đưa con tới cửa."

Mãn Bảo bối rối rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang