Mãn Bảo ngồi xổm ở đó tìm một đoạn dây leo tương đối ngắn, Đại Đầu và Đại Nha cũng tìm tới, thấy Ngũ thúc và Lục thúc đang cãi nhau, Đại Đầu và Nhị Đầu cũng tham gia, còn đám Đại Nha thì ngồi xổm bên cạnh Mãn Bảo, hỏi cô bé đang tìm gì.
Biết cô bé muốn đào một gốc dâu rừng nhỏ, tất cả đều sốt sắng giúp cô bé tìm, chẳng mấy chốc đã tìm được một cây dâu rừng vừa mới mọc không lâu, mọi người dùng gậy đào đất, không mất nhiều thời gian đã lôi nó ra, chỉ là rễ quá dài, bị đứt mất một đoạn.
Có điều mọi người đều không bận tâm.
Mãn Bảo nắm trên tay, vì nó còn nhỏ, chưa có gai, nên mọi người cũng yên tâm để cô bé nắm.
Chuyện như vậy mọi người đều thường làm.
Đại Nha nhổ một nắm hoa dại từ đâu đó cài lên đầu, hỏi tiểu cô: "Có đẹp không?"
Mãn Bảo ngơ ngác nhìn cô bé, cảm thấy rất khó nói là đẹp, nhưng lại không muốn tổn thương cháu gái lớn, liền gật đầu nói: "Hoa thật đẹp."
Đại Nha vui mừng khôn xiết, phấn khởi cùng Nhị Nha nhảy đi xa.
Đến chân núi, Mãn Bảo trượt xuống khỏi lưng Ngũ Lang, từ trong tay hắn móc lấy một quả dâu rừng, cũng không ăn, vừa đi vừa nhét cho Khoa Khoa.
Hơn một năm, từ lúc Khoa Khoa nhắc nhở, Mãn Bảo đã học cách bí mật giấu đồ cho nó.
Mà đám trẻ nhỏ thì hoàn toàn không chú ý tới điều này, những bông hoa dại trên đầu Đại Nha cũng đã bị ném đi lúc nào không hay.
Mọi người đi về phía trước một đoạn, Ngũ Lang ồ lên một tiếng, nhìn trái nhìn phải, tò mò hỏi: "Sao không thấy Tứ ca, không phải vừa rồi ở trên núi muội út đã chỉ nơi này sao?"
Mọi người cũng nhìn quanh, Đại Đầu thốt lên: “Không thấy tứ ca đâu nữa rồi.”
"Chờ một chút, mọi người nghe này..." Đại Nha xuỵt một tiếng, bảo mọi người im lặng, lúc này mới nghe thấy tiếng ngáy như có như không.
Ngay bên cạnh Mãn Bảo, cô bé dẫn đầu nhìn ra xa bãi cỏ, liền nhìn Thấy Chu Tứ Lang đang nằm trên bãi cỏ ngủ say sưa.
Mãn Bảo rất tức giận, chạy thẳng tới đạp vào ngực hắn, nhưng Chu Tứ Lang vẫn không tỉnh.
Mãn Bảo đang muốn tiếp tục dùng sức, Đại Đầu đã nhổ một cọng cỏ dại chạy tới ngồi xổm bên cạnh, dùng cỏ dại cào cào mũi hắn.
Mãn Bảo thấy hiếu kỳ, cũng không đạp ca cô bé nữa, ngồi xổm bên cạnh Đại Đầu hỏi: "Như vậy có tác dụng?"
Đại Đầu liền dùng cỏ dại cào lên mặt Mãn Bảo, hỏi: "Tiểu cô, có ngứa không?"
Mãn Bảo không khỏi gãi gãi mặt, tràn đầy phấn khởi: "Ngứa, để ta!"
Nhận lấy cỏ trong tay Đại Đầu thử nghiệm trên mặt Chu Tứ Lang, mọi người cũng rối rít xúm lại, đồng loạt nhổ cỏ tập trung trên mặt Chu Tứ Lang, nhưng hắn chỉ phẩy phẩy tay, xoay người ngủ tiếp.
Phản ứng như vậy khiến Mãn Bảo rất không vui, vì vậy cô bé vứt bỏ cỏ dại không chơi nữa, trực tiếp hét lớn vào tai Chu Tứ Lang: "Rắn ~~~"
"Hả" Chu Tứ Lang ngồi bật dậy, nhảy dựng lên tại chỗ: "Rắn đâu, rắn đâu?"
Mãn Bảo trừng mắt nhìn hắn: "Tứ ca, cha kêu huynh tới khai khẩn đất hoang, huynh lại ở đây ngủ, muội phải méc cha, kêu cha đánh huynh."
Chu Tứ Lang nhìn thấy muội út mũm mĩm, không khỏi ngứa tay, véo cục thịt trên mặt cô bé nói: "Ngoài méc cha muội còn biết làm gì nữa?"
Ngũ Lang lập tức hất tay hắn ra: "Tứ ca, huynh bắt nạt muội út."
Mãn Bảo cũng cảm thấy mặt bị nhéo có hơi đau, mắt rưng rưng, cô bé giẫm lên chân của Chu Tứ Lang Lang, còn ra sức nghiền mạnh cô, nói: "Ngoài cáo trạng muội còn biết đánh huynh, huynh dám đánh lại không?"
Chu Tứ Lang, Chu Tứ Lang thật đúng là không dám!
Chu Tứ Lang tức giận đến mũi sắp lật ra, Mãn Bảo thấy áp chế được hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Mau đi nhổ cỏ làm việc đi, Tứ ca, muội là đang giúp huynh huynh có biết không hả?"
Mãn Bảo đã theo Khoa Khoa học được rất nhiều từ và ngôn ngữ, lý lẽ rất nhiều: "Mẹ nói, tiền tích góp 3 năm của nhà chúng ta còn không tới 15 lượng, tiền đó vốn để cho huynh và Ngũ ca lấy vợ, kết quả huynh bỗng thua sạch tiền trong nhà, còn mắc nợ tiền đại tẩu nhị tẩu tam tẩu, còn có nhà lão ca thôn trưởng, số tiền này huynh đều phải trả lại!"
"Huynh tự mình không lấy vợ thì cũng thôi, Ngũ ca nhất định phải lấy vợ, còn có đại tẩu nhị tẩu tam tẩu, các tẩu tiết kiệm được chút ít tiền dễ lắm sao? Huynh lại không có bản lĩnh gì khác, ngoài trả lại tiền huynh còn có thể làm gì?"
Chu Ngũ Lang sắc mặt đỏ bừng, nhưng vẫn ưỡn thẳng ngực nói: "Tứ ca, đệ 14 tuổi rồi, 2 năm nữa sẽ nói đến chuyện làm mai, huynh có thể trả lại gia đình bao nhiêu tiền?"
Chu Tứ Lang kinh ngạc đến ngây người: "Số, số tiền đó đều do ta trả hết sao?"
“Đương nhiên, ai bảo huynh đánh bạc thua tiền?” Nghĩ đến cô cháu gái nhà bên cạnh bị bán đi, Mãn Bảo cảm thấy cơn tức giận như dâng lên từ trong ngực và bụng, ánh mắt cô bé lạnh lùng chờ Chu Tứ Lang nói: “Người đánh bạc không thay đổi thì nên chặt tay chân ném vào núi cho sói ăn, như vậy sẽ không gieo họa cho người khác.”
Chu Tứ Lang không khỏi lui về phía sau hai bước, thân thể hơi lạnh, ngón tay run run chỉ vào đứa trẻ xấu xa này: "Muội, sao muội có thể nhẫn tâm như vậy, ta là Tứ ca của muội đấy!"
"Đại Nha Nhị Nha Tam Nha đó cũng là cháu gái của muội, lần sau huynh lại đánh bạc, gia đình không trả nổi, người của sòng bạc đến nhà sẽ lôi chúng đi. Hết đến chúng bị kéo sẽ là lúc tới lượt muội, còn có Đại Đầu Nhị Đầu. Bán xong cháu trai cháu gái, đám người đại ca cũng phải trả nợ cho huynh cả đời. Tuy rằng huynh là người thân, nhưng huynh chỉ có một mình, không thể vì một mình huynh mà hại nhiều người thân bọn muội như vậy. Vậy nên…"
Trước đây bọn Đại Nha và Đại Đầu không nghĩ đến nhiều như vậy, bây giờ nghe tiểu cô nói như vậy, ánh mắt nhìn Chu Tứ Lang cũng trở nên có chút bất thiện.
Ngay cả Ngũ Lang và Lục Lang cũng không khỏi bước tới nhìn chằm chằm vào Chu Tứ Lang.
Chu Tứ Lang vội vàng xua tay nói: "Mãn Bảo muội đừng nói nhảm, ta đã hạ quyết tâm phải thay đổi, sẽ không bao giờ đánh bạc nữa."
Mãn Bảo hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì để cho bọn muội xem xem quyết tâm của huynh."
"Đúng vậy, xem quyết tâm!"
Thế là Chu Tứ Lang chỉ có thể cầm liềm cắt cỏ dưới sự chú ý của chúng, những người khác, những người khác thì vây quanh nhìn, thỉnh thoảng chỉ trỏ:"Tứ thúc, chỗ này nhiều cỏ, cắt chỗ này!"
"Tứ ca, đất phía dưới khá dày, mau cắt chỗ này."
Mãn Bảo, Mãn Bảo thì hái được rất nhiều hoa dưới sự dẫn dắt của Đại Nha và Nhị Nha, nhìn chúng kết thành vòng hoa cho cô bé đội đầu.
Đại Nha và Nhị Nha chân thành cảm khái: "Tiểu cô, cô thật đẹp!"
Mãn Bảo vui vẻ: "Đương nhiên, mọi người cũng đẹp."
Chu Tứ Lang nghe thấy, nhìn thấy, trong lòng tức giận không thôi: "Các người ngược lại tới giúp hả, một mình ta phải bao lâu mới có thể khai khẩn ra?"
Mãn Bảo cho rằng mình vẫn rất cần mẫn, lập tức dẫn người tới giúp.
Những người khác nhìn thấy Mãn Bảo đã động đến, liền xắn tay áo lên giúp đỡ.
Chu Ngũ Lang cầm lấy liềm, phụ trách xới cỏ, Đại Đầu phụ trách vận chuyển cỏ ra ngoài, Chu Ngũ Lang thì cùng Chu Tứ Lang cầm cuốc đào những bụi cây dưới đất.
Mãn Bảo dẫn theo những người còn lại đi nhặt đá, nhặt đá và cành khô trong bụi cỏ ra ngoài. Đá để xung quanh ruộng, cành khô để sang một bên, lát nữa có thể mang về làm củi.
Khai khẩn đất hoang thật sự rất khó, trong đất thứ gì cũng có, cắt cỏ đều phải cẩn thận bị cứa phải. Hệ thống nhìn thấy khẽ thở dài, cũng không yêu cầu túc chủ tìm cây cỏ cho mình nữa, ngày mai đi.
Chỉ mong ngày mai túc chủ còn có thể chịu ra ngoài.
Mãn Bảo tìm đá mỏi, không có gì để nói, liền cùng Hệ thống nói chuyện phiếm: "Khoa Khoa, những loại cỏ này đã được ghi lại chưa?"
"Rồi."
Mãn Bảo thất vọng: "Sao trong bách khoa quán của các người ghi chép nhiều như vậy hả?"
Khoa Khoa nói: "Những loài cỏ dại này ở tương lai cũng rất thường thấy, hơn nữa túc chủ có thể không nhận ra, những thứ này cô cũng từng ghi lại qua, chỉ là chúng cách nhà cô khá gần và ở đây khá xa thôi."
Mãn Bảo có chút ngượng ngùng: "Hóa ra là ta đã ghi lại à."
Khoa Khoa nghiêm túc nói: "Đúng vậy, mỗi lần ghi lại một loại, điểm thưởng tích lũy 1."
Một điểm này còn là điểm khích lệ, nếu không phải thấy cô bé tuổi còn nhỏ, cần được khích lệ, Hệ thống thậm chí sẽ không thể có được điểm khích lệ này.
Nhưng là vậy, nó cũng phải dùng một số điểm riêng để mình để mua kẹo cho cô bé, bởi vì hiệu suất của cô bé thực sự quá thấp.
Cũng là do Chu gia quá cưng chiều cô bé, những đứa trẻ khác trong nhà đều được tự do, 2 tuổi biết đi, để mặc bọn nhỏ dẫn nhau chạy khắp thôn, chỉ cần không đến bên nước là được.
Nhưng Mãn Bảo thì không, cô bé luôn có người trông coi.
Trong khi các cháu trai cháu gái lăn lộn trong bùn, cô bé đang ngồi trên giường gạch trong nhà trong bộ quần áo sạch sẽ và được dạy nói.
Khi các cháu trai cháu gái đi nhổ cỏ gieo hạt, cô bé đang được đưa đến học đường ăn cơm nắm. Có thể nói, cô bé lớn vậy rồi, nơi xa nhất từng đến là dưới gốc cây đa lớn ở lối vào thôn, trên núi vẫn là đầu tiên cô bé lên.
Sở dĩ có thể đến dưới gốc cây đa lớn là vì Lão Chu Đầu đón tết nhàn rỗi không có việc gì làm, dắt con gái nhỏ cùng đến dưới gốc cây đa lớn để nói chuyện với những người bạn cũ.
Tất nhiên, trong nhà cũng chỉ có Mãn Bảo có được đãi ngộ này, bởi vì cô bé chạy một vòng, luôn có thể nhận được một hai văn tiền mừng tuổi.
Cây cỏ trong thôn đều là loại thường thấy nhất, cô bé nhìn thấy một buội là lại nhổ một buội đưa cho Hệ thống. Năm đó, Hệ thống chỉ phân biệt cây cỏ cho cô bé. Rõ ràng một giây trước vừa nhổ đưa cho nó, một giây sau lại nhổ một buội y hệt, Hệ thống sụp đổ trong lòng.
Cũng may bây giờ Mãn Bảo đã biết trực tiếp hỏi Hệ thống, có loại cây mới nào cần nhập không, mà không phải cầm một nắm cỏ dại bảo nó nhập vào từng cây một, sau đó hệ thống bất lực nói với cô bé, cây này đã được nhập vào rồi.
Mãn Bảo cảm thấy chuyển đá cũng khá mệt, cô bé đưa tay nhỏ lau mồ hôi trên trán, hỏi Hệ thống: "Khoa Khoa, các ngươi thật kỳ lạ, loại cỏ dại này có gì phải ghi chép? Ngươi xem chúng ta đều phải nhổ sạch nó đi, thực sự quá chán ghét, phải mất bao lâu mới có thể khai vỡ được đất hoang?”
"Đó là bởi vì sự phát triển khoa học kỹ thuật ở vị diện này của túc chủ còn chưa tới, trong tương lai, việc cải tạo đất hoang sẽ chỉ được thực hiện bởi máy móc trong một vòng chạy. Mặc dù những loài cỏ dại này trong tương lai vẫn tồn tại, nhưng số lượng sẽ giảm đi rất nhiều, một số loài thực vật thậm chí sẽ bị tuyệt chủng nhiều hơn và không còn tồn tại nữa, đó là lý do tại sao tôi tồn tại."
Điểm quan tâm của Mãn Bảo có chút lệch đi, cô bé kinh ngạc há to miệng: "Nhiều cỏ, cây cối, đá như vậy, chạy một vòng là khai khẩn ra được? Máy móc là gì, ta mua được không?"
Hệ thống im lặng một hồi rồi nói: "Không được, khoa học kỹ thuật này vượt xa khoa học kỹ thuật ở vị diện ở đây, cho nên không thể mua được. Hơn nữa, cho dù có thể, túc chủ, cô cũng không có điểm tích lũy."
Mãn Bảo chớp mắt, lần nữa lại chú ý tới điểm tích lũy này. Trước đây cô bé cho rằng điểm tích lũy không ích lợi gì, không phải chỉ đổi lấy kẹo sao?
Không có điểm cô bé vẫn có thể ăn được kẹo, mỗi lần Nhị ca hoặc cha ra chợ đều sẽ mua kẹo cho cô bé.