Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong Thất Lý thôn của họ có tổng cộng 68 hộ, họ độc chiếm khu vực rộng lớn này... ừm, trên sườn núi, trên sườn núi, tùy ý khai hoang.

Đất bằng phẳng còn rất ít đất hoang, một số còn lại chủ yếu là đất đá, còn cằn cỗi, còn không bằng khai hoang trên sườn núi, cho nên Chu Tứ Lang vác cuốc và liềm đi lên sườn núi, hắn định đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, đến khi nào nhìn thấy miếng đất nào vừa mắt thì khai khẩn miếng đó.

Chu Tứ Lang suy nghĩ buông thả, nhưng Mãn Bảo sẽ đồng ý sao?

Dĩ nhiên là không!!!

Mãn Bảo được cõng lên đến đỉnh núi, Chu Tứ Lang vừa nhìn đã chỉ vào một sườn núi ít cỏ nhất, nói: "Chúng ta đến đằng kia khai khẩn miếng đó."

“Không được!” Mãn Bảo cự tuyệt không chút suy nghĩ, chỉ vào một miếng khác trên sườn núi nói: “Muội muốn khai khẩn miếng đó.”

Chu Tứ Lang nhìn đi, phát hiện ở đó không chỉ có cỏ rất tươi tốt, mọc cao gần đồng Mãn Bảo, mà còn có rất nhiều cây bụi thấp, nghĩ cũng biết đào những cây đó phải khó khăn biết dường nào, ngay tức khắc cự tuyệt: "Không được, miếng đất đó không dễ khai khẩn như miếng này."

Nhưng ở đó có rất nhiều cỏ và cây nhỏ, nói không chừng sẽ có cây Khoa Khoa thích, Mãn Bảo còn muốn đổi kẹo với Khoa Khoa kiên quyết: "Cứ khai khẩn miếng đó."

Lý do mà cô bé đưa ra cũng rất chính đáng: "Huynh nhìn cỏ mọc ở đó tốt biết bao, còn có cây cối nữa, sau này trồng đậu trồng dưa cũng có thể tốt như vậy. Nhìn lại miếng kia huynh chọn, chỉ có bấy nhiêu cỏ như vậy, không tốt bằng miếng muội chọn chút nào, ôi chao, còn có đá nữa, cỏ nhỏ không thích đá nhất, đậu và dưa cũng nhất định vậy."

Chu Tứ Lang không vui: "Rốt cuộc là muội khai khẩn hay là ta?"

Mãn Bảo chống nạnh nói: “Là huynh, nhưng huynh phải nghe theo muội, nếu không về nhà muội sẽ méc với cha, nói là huynh cố tình chọn một miếng đất xấu để tiện việc lười biếng, bảo cha đánh huynh."

Chu Tứ Lang tức giận không thôi, nhưng cũng không thể không nghe lời cô bé, bởi vì cha của bọn họ nhất định sẽ nghe lời Mãn Bảo.

Sờ vào vết thương trên người, Chu Tứ Lang chỉ có thể tức giận khịt mũi nói: "Được, thì khai khẩn miếng đó, đi thôi."

Chu Ngũ Lang liền muốn cõng cô bé, Mãn Bảo suy nghĩ một chút, xua tay nói: "Không cần cõng nữa, muội muốn tự mình đi tiếp, Tứ ca, huynh đi khai khẩn đất hoang trước đi."

Chu Tứ Lang vô cùng tức giận: "Bí đao lùn như muội làm sao đi tiếp? Còn phải để Ngũ Lang theo cạnh chăm sóc muội?"

"Vậy làm sao, Lục ca ở lại cũng được."

"Không được, bọn họ còn phải giúp ta khai khẩn đất hoang nữa."

Chu Ngũ Lang và Chu Lục Lang cũng không muốn làm việc, liên tục lắc đầu nói: "Trước khi ra ngoài mẹ đã dặn, nhất định phải trông coi muội muội thật kỹ, Tứ ca, huynh xuống cắt cỏ trước, huynh chỉ lấy một cái liềm, bọn đệ xuống dưới cũng chẳng ích gì."

Chu Tứ Lang ngẩn ra: "Các đệ không đem liềm?"

Chu Ngũ Lang cười: "Bọn đệ phải cõng Mãn Bảo, đâu còn tay để cầm liềm?"

Chu Tứ Lang liền nhìn về phía Đại Đầu và Đại Nha, Đại Đầu cũng nhanh trí nói: "Bọn con tưởng thúc thúc đem rồi, nên bọn con cũng không đem."

Chu Tứ Lang liền sai Đại Đầu: "Giờ con trở về lấy liềm, nhanh lên."

Đại Đầu liền nói: "Một lát nữa phải về ăn sáng, ăn xong đem tới cũng được, bây giờ trở về, tới cũng không làm được bao nhiêu, Tứ thúc, không ấy bọn con cùng tiểu cô từ từ đi xuống phía dưới, người đi cắt cỏ trước đi."

Mọi người: "Đúng vậy đấy, Tứ thúc (Tứ ca) mau đi đi."

Chu Tứ Lang liền cảm thấy mình bị cô lập, mà đầu sỏ chính là Mãn Bảo.

Mãn Bảo còn hung dữ hơn hắn: "Đi nhanh đi, nếu không trở về ăn cơm muội sẽ méc với cha, nói là huynh lười biếng."

Chu Tứ Lang vác cuốc và cầm liềm xoay người rời đi.

Mãn Bảo hài lòng, chân ngắn sải bước đi xuống trên con đường núi, thỉnh thoảng lại núi cỏ túm hoa, đám Ngũ Lang, Lục Lang và Đại Đầu, Đại Nha đều đã quen đi chơi trên núi, thấy muội út (tiểu cô) bước đi thật thà, liền giở thói chạy vù vù đi, thấy hoa dại đẹp thì hái lấy, thấy quả dại ăn được thì càng phải hái, nhìn thấy tổ kiến thì nhìn mải mê, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Mãn Bảo khó nhọc đào ra một nắm cỏ, lau mặt, hỏi Khoa Khoa trong lòng: "Cái này ngươi lấy không?"

Trong giọng nói của Khoa Khoa lộ ra vẻ bất lực: "Túc chủ, cỏ mần trầu này cô đã ghi chép lại từ rất lâu về trước rồi."

Mãn Bảo nghi hoặc: "Vậy sao, sao ta lại không nhớ?"

Hệ thống gọi ra cỏ mần trầu do Mãn Bảo nhập vào, đồng thời liệt kê các đặc điểm sinh thái, môi trường sống, phương thức sinh sôi nảy nở và giá trị chính, v.v., tất cả đều được liệt kê rõ ràng từng thứ một.

Mãn Bảo thích nhất là đọc sách, vừa nhìn thấy chữ đã rất vui vẻ, cô bé liền cao hứng hỏi: "Những chữ này từ đâu ra?"

Hệ thống nói: "Cỏ mần trầu vẫn tồn tại trong thế giới của nhà phát minh ra tôi, đây là kiến thức trong Bách khoa quán, sau khi cô nhập vào, bất kỳ điểm kiến thức nào có trong Bách khoa quán đều sẽ hiện ra sau cây cỏ được sao lưu."

Hệ thống tạm dừng một chút rồi nói: "Túc chủ, tôi nghĩ rằng ngay cả khi cô không thể tìm thấy các loài đã tuyệt chủng hoặc quý hiếm trong thời đại của nhà phát minh ra tôi, thì ít nhất cô cũng nên tìm một số loài thực vật quý giá hoặc có giá trị cao để nhập, như vậy sẽ có nhiều người nhấp vào để tải xuống, chúng ta mới có thể nhận được nhiều điểm hơn, tôi mới có thể đổi càng nhiều kẹo hơn cho cô."

Nghiêm túc mà nói, nó đã theo Mãn Bảo hơn một năm, ngoại trừ ba dạng thực vật được người khác nhấp vào tải xuống, những dạng thực vật khác đều không người hỏi thăm, tỷ lệ nhấp vào ba dạng thực vật đó cũng không cao, về cơ bản nó đã sử dụng điểm riêng của mình để đổi lấy kẹo cho Mãn Bảo.

Nhưng Mãn Bảo không hề thất vọng, cô bé đang say sưa nhìn vào bảng phân tích đằng sau cỏ mần trầu, cô bé đã sớm học thuộc “Thiên Tự Văn”, mà ngày có được hệ thống hôm đó, cũng là ngày cô bé nhận được bản thản của “Thiên Tự Văn”, mỗi ngày cô bé đều đọc thuộc lòng nhận mặt chữ, hiện tại còn rất nhiều chữ vẫn chưa viết được, nhưng cô bé đã có thể nhận dạng được chúng.

Vì vậy sau toàn bộ trang này, Mãn Bảo đã nhận biết được đại khái, những chữ không biết cô bé cũng không ngại hỏi thẳng Khoa Khoa.

Hệ thống trước giờ luôn có hỏi tất đáp, mấu chốt là Mãn Bảo cũng khá dễ thương, ai có thể nỡ lòng từ chối một đứa trẻ dễ thương bốn tuổi hơn chứ?

Không, Mãn Bảo vẫn luôn khẳng định mình năm nay đã sáu tuổi, ừm, tuổi ở nhà.

Mãn Bảo đọc xong, vẫn không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng cô bé cũng không hỏi tất cả, về cơ bản chỉ hỏi những chủ đề mà cô bé cảm thấy hứng thú: "Bên trên nói cỏ mần trầu có thể thanh lọc lợi tiểu, thanh nhiệt giải độc, làm tan máu bầm và cầm máu là ý gì vậy?"

Khoa Khoa: "Đúng như ý nghĩa trên mặt chữ. Trung y cho rằng khi con người ăn ngũ cốc hoa màu và chịu tác động bởi hoàn cảnh, trong cơ thể sẽ sinh ra độc tố và làm nóng gan. Thí dụ lúc bốc hỏa có thể dùng cỏ mần trầu để uống, có thể thanh lọc lợi tiểu, thanh nhiệt giải độc; còn về làm tan máu bầm và cầm máu thì càng đơn giản, nếu có người té ngã dập đầu xuất huyết, có thể đem nó giã nát đắp lên vết thương để cầm máu, cũng có thể uống.”

Mãn Bảo kêu lên “chà” một tiếng: "Cỏ này quý như vậy, không được, ta phải đào thêm một ít đem về nhà."

Mãn Bảo nắm lấy cỏ nhổ mạnh, phải mất nhiều sức mới nhổ được cỏ lên.

Hệ thống cũng cảm thấy cỏ này khá tốt, nên thầm cổ vũ Mãn Bảo, còn nghĩ cách giúp cô bé: "Cô dùng dây leo bên cạnh bó lại thành bó thì có thể ôm về."

Mãn Bảo cảm thấy vô cùng có lý, nhổ không ít cỏ mần trầu, đợi khi Ngũ Lang và Lục Lang hái một mớ trái dại tới, trên mặt cô bé đã đầm đìa bùn, mồ hôi nhễ nhại, cả hai thiếu niên đều sững sờ, chạy tới hỏi: "Muội út, muội đang làm gì vậy?"

Hai mắt Mãn Bảo sáng long lanh, nói: "Ngũ ca, Lục ca mau tới giúp, muội tìm được một loại dược liệu tốt."

Hai thiếu niên bước tới xem, nhìn thấy cỏ dại trên tay cô bé, hơi có chút không nói nên lời: "Đây không phải là cỏ dại sao, ở trên mặt đất đâu đâu cũng thấy."

"Không phải đâu, nó có tên là cỏ mần trầu, có thể giải độc đó, còn có thể cầm máu nữa." Mãn Bảo sai khiến hai ca ca: "Mau nhổ cùng muội."

Nhưng Ngũ Lang lại trực tiếp lấy cỏ dại trong tay cô bé ném đi, sau đó phủi sạch tay cho cô bé rồi nói: "Đừng ngốc nữa, nào, chúng ta tìm được quả dâu rừng, ăn một quả thử xem."

Nói xong nhét một quả đỏ tươi vào miệng Bảo Bảo, thơm ngọt ngào, hai mắt Mãn Bảo sáng ngời, quên béng cỏ mần trầu trên mặt đất: "Muội muốn ăn nữa!"

Hệ thống cũng rất cao hứng: "Đây là thực vật chưa từng có ghi chép, Mãn Bảo, cô nhất định phải nhập nó vào, tôi vừa kiểm tra rồi, trong hệ thống không có hình ảnh loại trái cây này."

Không có hình ảnh, dù đã có ghi tên khoa học, họ bổ sung thêm hình ảnh cũng có thể nhận được số điểm thưởng khá hậu hĩnh, đó là Bách khoa quán phát hành, nếu có người nhấp vào xem hình ảnh thì số điểm sẽ còn nhiều hơn nữa.

Quả nhiên, để Túc chủ ra ngoài đi dạo nhiều hơn là phương châm chính xác.

Hệ thống nói: "Mãn Bảo, mau nhập vào đi, tốt nhất là nhập cả cây."

Mãn Bảo vừa nhét quả dại vào miệng, vừa hỏi ca ca: "Đây là loại quả gì, sao muội chưa bao giờ được ăn, các huynh hái ở đâu vậy?"

Ngũ Lang và Lục Lang hỏi: "Muội chưa ăn bao giờ sao, trên núi đầy ra đó, thời điểm Thanh minh nhiều lắm, bây giờ còn rất ít, nếu muội thích, sang năm huynh dẫn muội lên núi ăn."

Mãn Bảo cảm thấy các ca ca không nắm bắt điểm chính, liền hỏi: "Các huynh đã hái ở đâu đây?"

"Bọn huynh đã hái hết rồi, không còn nữa. Chúng ta mau xuống núi đi, một lát nữa Tứ ca sẽ giận đấy."

Mãn Bảo tức giận chống nạnh: "Muội muốn xem dáng dấp nó như thế nào, lần sau muội sẽ biết hái quả dại."

Ngũ Lang nghe vậy bật cười: "Chuyện đó có gì khó đâu, đi theo con đường xuống núi, hai bên có không ít, chỉ là không có quả thôi, lát nữa bọn ta sẽ chỉ muội cách nhận biết."

Lúc này Mãn Bảo mới biết, các ca ca nói khắp núi nơi này đều có không phải là đang nói dối cô bé, thật sự là có rất nhiều

Lục Lang cõng cô bé đi xuống một lúc, Ngũ Lang liền chỉ vào đám dây leo xanh có nhiều gai bên đường và nói: "Này, đây chính là dâu rừng, đầu xuân thời tiết vừa ấm lên sẽ đơm hoa kết trái, sau khi chuyển sang màu đỏ ăn sẽ rất ngon, sang năm vào tiết Thanh minh bọn huynh sẽ đưa muội lên núi hái."

Nhưng Lục Lang lại nói: "Ta nghĩ lúc vàng sẽ ngon hơn, vừa cứng vừa chua, lại có nhiều hương vị hơn lúc đỏ."

Ngũ Lang xem thường hắn: "Đỏ mới ngon, ai cũng nói đỏ ăn ngon."

Lục Lang: "Rõ ràng là vàng mà."

Ngũ Lang: "Dám chắc là đỏ."

Lục Lang: "Vàng!"

Ngũ Lang: "Đỏ!"

Mãn Bảo thấy hai ca ca cãi nhau, cô bé chưa ăn vàng bao giờ, không tiện phát biểu ý kiến, liền trượt xuống khỏi lưng Lục ca, ngồi xổm xuống nhìn dây leo.

Ngũ Lang và Lục Lang chỉ liếc mắt nhìn muội muội một cái, thấy cô bé chỉ đang tò mò ngắm nhìn, họ liền quay đầu lại chuyên tâm cãi nhau, không, tranh luận.

Mãn Bảo hỏi Khoa Khoa trong lòng: "Muốn đào nguyên cây, hay kéo một đoạn cho ngươi?"

Hệ thống suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có thể đào cả cây đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không tiện thì bẻ một khúc cũng được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK