"Tiểu thư, tiểu thư xin cô hãy đứng lại cho chúng tôi trang điểm ạ?"_Trong ngôi biệt thự to lớn được thiết kế theo phòng cách Châu Âu. Có một cô gái với gương mặt hình trái xoan xinh đẹp, sóng mũi cao thoát cùng đôi mắt màu nâu hút hồn.
"Không muốn, không muốn"_cô tiểu thư bướng bỉnh ấy lắc đầu cãi lại.
Số người hầu thở không ra hơi nhìn cô tiểu thư mới trang điểm được một bên mặt, còn bên kia vẫn chưa trang điểm được gì?
Nhưng điều đó vẫn không làm lưu mờ đi vẻ đẹp của cô gái ấy.
"Con lại không nghe lời sao, Nha Nhan?"_lúc đó, một giọng nói cô cùng lấn át, cô vừa nghe đã thấy sợ.
Không ai khác chính là ba cô, Hồng Hải.
Hồng Tịch Nhan cười suýt xoa:"Ba nói gì vậy? Con rất vâng lời mà, giờ thì con đi trang điểm ngay, ba đừng nóng giận?".
Hồng Hải nheo mắt nhìn con gái đang hậm hực đi lên phòng, hôm nay là ngày con gái ông đi xem mắt, một đứa con cũng gần 25 tuổi rồi, vậy mà vẫn rất ngang bướng, còn phá phách nữa, ông tự hỏi không biết con ông phải là con gái không nữa...
Hồng Tịch Nhan ngồi ngoan ngoan để họ trang điểm cho họ trang điểm, ngay lúc đó, trong đầu cô lại xuất hiện một bóng đèn, đôi mắt hằng lên tia gian xảo,nói:"Tôi tự trang điểm được, các cô ra ngoài hết đi?".
"Nhưng mà tiểu thư chưa trang điểm bao giờ mà, làm sao biết cách chứ?".
"Tôi nói thì cứ nghe đi, cô là chủ hay là tôi hả?"_Hồng Tịch Nhan vô cùng không thuận mắt.
"Cô là chủ, vậy chúng tôi đi là được chứ gì?".
"Mau đi đi".
Đến khi họ đi hết, Hồng Tịch Nhan mới lấy khăn lau đi những đường phấn, cùng với son trên mặt, cái khăn trắng bây giờ biến thành đầy màu sắc.
Khi chắc chắn gương mặt đã trở lại như bình thường, cô mới gật đầu hài lòng.
Cô cầm một cây son có màu đỏ đô, tô lên môi mình, chỉ sau hai phút từ đôi môi mỏng liền trở thành đôi môi to như thỏi son. Cô tiếp tục quét lên mặt mình.
Mấy phút trang điểm tệ của cô, đã làm cho gương mặt từ xinh đẹp kia trở nên xấu xí, có thể khi nhìn thấy đã phát tởm.
Cô cũng thấy vậy?
Muốn cô đi lấy chồng sao? Có mà mơ đi!
Thanh xuân còn dài,cô còn muốn tận hưởng, lấy chồng rồi phải lo việc nhà, các thứ, mệt mỏi lắm!
Hồng Tịch Nhan chọn cái váy ngắn kết hợp với áo len, và đi kèm với chiếc mũ cũng bằng len
Khi cô mặc vào nhìn vô cùng tươi tắn nhưng gương mặt xấu xí làm cho mất vẻ đẹp.
Cô tất nhiên không thể để lộ mặt mình như vậy, nếu không ba cô sẽ cho cô sang nước ngoài du học thì chết.
Hồng Tịch Nhan dùng một cái khẩu trang, và mắt kính đen, vốn không nhìn ra được nét vẽ của cô.
Thấy cô đi xuống, ba cô gật đầu hài lòng, ăn mặc rất phong cách, còn:"Con che mặt làm gì? Mau bỏ xuống cho ba nhìn xem?".
Hồng Tịch Nhan:"Ba à? Ba cũng biết đấy, ngoài đường bây giờ khói bụi mù mịt, phải bịch kín đi để giữ cho da mặt không bẩn chứ? Khi nào đến nơi con sẽ gỡ ra".
"Cũng có lí, vậy con đi đi, địa điểm ba đã nói với tài xế rồi, ông ấy sẽ đưa con đến đó".
"Vâng"_.
Hồng Tịch Nhan cười như điên nhưng lưu lượng không quá to để ba cô nghe thấy.
Danh Sách Chương: