• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mấy ngày sau đó, Bạch Dạ Hủy cứ ngỡ như hắn sẽ không đến tìm mình nữa, nhưng mà cô đã sai rồi, hầu như ngày nào hắn cũng đến, còn có khi hắn đến tận nhà cô, cô cũng không biết tại sao hắn biết được nhà cô ở đâu?

Ba mẹ hỏi cô hắn là ai? Cô chưa kịp giải thích thì người nào đó bảo là bạn trai, rồi còn tùy tiên gọi ba mẹ cô là ba mẹ? Rốt cuộc, hắn muốn gì đây chứ?

Vừa nghĩ đến hắn, Bạch Dạ Hủy liền nghe tiếng gõ cửa, cô chán chường, đi mở cửa, nhưng mà không như cô thấy bây giờ, người đứng trước mặt làm một người đàn ông trung niên, ăn mặc rất giản dị, cô cười:"Chào ông, ông đến khám bệnh sao?"


Người đàn ông đó lắc đầu ,gương mặt ngay lập tức hốt hoảng:"Cô có phải là tiểu thư Bạch không?"

"Vâng, ông là....?"

"Tôi là quản gia của Ngạn gia, hiện tại cậu chủ đang lên cơn sốt, mà không cho bác sĩ đến khám, cữ nhắm mắt lại liền gọi tên cô, tôi thì không rõ cô là ai, liền gọi điện thoại cho Nam thiếu hỏi, mới biết cô là bác sĩ, đồng thời là bạn gái của cậu chủ".

Bạch Dạ Hủy vô cùng lo lắng cho hắn, mới hôm qua hắn còn đến đây, mang theo thức ăn cho cô mà, tại sao hôm nay đã bệnh rồi:"Tại sao anh ấy lại sốt vậy bác?"

"Tôi cũng không rõ nữa, à, hình như là do tắm đêm đó".


"Anh ấy rất hay tắm đêm sao?"

"Đúng vậy, nhưng mà lúc trước cậu ấy cũng thường hay tắm đêm mà có sao đâu, đột nhiên tối hôm qua lên cơn sốt".

"Được rồi. Bác hãy đưa cháu đến đó, để cháu xem sao?"

"Được".

Bạch Dạ Hủy giao lại một số việc còn lại cho bác sĩ khác, sau đó đi cùng người quản gia kia. Khi vừa đến nơi, Bạch Dạ Hủy còn tưởng bản thân đã đi nhầm một hoa viên nào đó của thời cổ đại, vì ở đây rất đẹp, có rất nhiều hoa, thậm chí còn hồ nước bắc cầu qua, vô cùng đẹp mắt. Không suy nghĩ nhiều nữa, cô theo người quản gian lên phòng của Ngạn Niên.

Cánh cửa mở ra, thân ảnh người đàn ông nằm co ro trên giường nhìn rất đau lòng. Bạch Dạ Hủy cảm thấy trái tim mình có phần nhói lên, nhìn Ngạn Niên bây giờ rất yếu đuối.


Ngạn Niên tuy bệnh nhưng vẫn ý thức được, mắt nhắm miệng nói:"Mau ra ngoài cho tôi, tôi không cần bác sĩ đến khám".

Bạch Dạ Hủy nhìn người quản gia, gật đầu, ông ấy hiểu ý rồi đi khỏi phòng, Bạch Dạ Hủy ngay lập tức kéo ghế ngồi xuống, đổi diện với hắn:"Khôbg cho tôi khám sao?"

Giọng nói này?




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK