• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nam Thiên Tước nghe lén nhưng không roc là mẹ mình đã nói gì, anh chạy nhanh vào:"Mẹ, mẹ cô ấy đã nói gì?"

Mẹ anh ngã lưng ra sau ghế:"Mẹ đã giúp con hẹn con bé đến đây, còn lại trông sự vào con"

Dừng một chút, mẹ anh liếc mắt tinh ranh:"Con mà làm buổi mất cơ hội này mẹ nhất định sẽ tống cổ con ra đường ngay".

Nam Thiên Tước rình mình:"Mẹ, mẹ có ác độc quả không? Ba đi nước ngoài rồi mẹ liền ăn hiếp con".


"Hahah, dù cho ba con có ở đây thì sao? Ở cái nhà này con lẫn cha con không ai làm gì được mẹ cả?"

Nam Thiên Tước cứng họng, đúng, tuy anh là một người cao cao tại thượng thì sao, anh vẫn rất sợ mẹ của mình.

Bà ấy cứ nhe một con sư tử cái hung dữ, giận lên thì như núi lửa phun trào. Khi vui thì muốn gì cũng được?

Chiều, mẹ anh cùng ba mẹ cô đi khỏi, Hồng Tịch Nhan có phần khó hiểu, ba mẹ tự nhiên bảo cô đi xe riêng đến đây, cô hậm hực đi xe riêng, muốn tâm tư chứ gì?

Cô không muốn bị thất sủng như vậy đâu?

Mãi tức trong lòng, cô mới bận ra mình đã đến nhà của Nam Thiên Tước qua bản đồ, cô lần đầu đến đây, không tránh khỏi sự bỡ ngỡ.

Nhà gì mà rộng quá nhỉ?

Cô không dám nhìn nữa, to tầm cỡ một khách sạn lớn.


Hồng Tịch Nhan cất xe vào gara, rồi bước vào bên trong, buổi chiều ở đây có thể nhìn thấy được ánh hoàng hôn buông xuống, rất đẹp, Hồng Tịch Nhan quên mất việc vào nhà, cô cứ đứng ở đó nhìn hoàng hôn, nhưng tia sáng lấp lánh rọi vào khuôn mặt xinh xắn của cô, Nam Thiên Tước vừa lúc đi ra, thấy được hình ảnh này liền xao động, cô như nàng tiên từ trong truyện tranh bước ra, anh như hoàng tử nhìn thấy công chúa của cuộc đời mình.

"Nhan Nhan".

Hồng Tịch Nhan giật nảy mình, tay chân sởn gai óc, cái gì mà Nhan Nhan chứ? Sến súa thật, thà cô nghe mẹ cô, hay ba cô gọi còn được, nhưng mà người vừa rồi gọi cô không phải là Nam Thiên Tước đấy chứ?

Riêng anh cũng vậy thôi, cách gọi đó là mẹ bảo anh gọi đó thôi, anh cũng cảm thấy sến súa quá trời?

"Anh gọi tôi?"_Hồng Tịch Nhan chỉ tay vào mặt mình hỏi lại.

"Ừm"

Hôm nay cô thấy anh sao sao ấy nhỉ?

Buổi chiều ở nhà mà mặc vest, tóc vuốt keo, nhìn vô cùng tuấn tú.

"Bác gái đâu?"


"Mẹ tôi đi chơi rồi".

"Vậy sao bác ấy hẹn tôi đến đây?".

"Là tôi muốn hẹn em, nhưng không dám ngỏ lời, cho nên nhờ mẹ tôi nói thay".

"Vậy tôi đi về?"_Hồng Tịch Nhan quay người đi, cô đến đây là để gặp mẹ anh, không phải anh.

Nam Thiên Tước đâu dễ để cô đi như vậy, theo bản năng kéo lấy tay cô:"Đừng đi, nghe tôi nói rõ chuyện này đã?"




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK