• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mấy ngày sau đó, Nam Thiên Tước mãi ở trong nhà, anh cũng không đến công ty, một người đàn ông bạch kim, lạnh lùng, chỉ cần người ta đến gần đã thấy run sợ. Nhưng không biết vì sao, dạo gần đây, ai cũng nhận ra được sự thay đổi của anh. Thậm chí họ còn dám đến gần anh, tiếp xúc với anh?

Là do đâu mà khiến tổng tài mặt lạnh của họ thay đổi đến chóng mặt như vậy?

"Mẹ, mẹ, con muốn lên kế hoạch tỏ tình, mẹ phải giúp con".

Trong biệt thự hoàng kim, Nam Thiên Tước lay kay tay mẹ mình, gương mặt tỏ vẻ khốn khổ, khó khăn.

Mẹ anh nhíu mày:"Con muốn tỏ tình ai, mẹ chỉ thích con bé Nhan Nhan kia thôi".


"Thì con tỏ tình với cô ấy, nhưng mà con không biết làm gì hết?"

Nam Thiên Tước nhận ra cô tuy bên ngoài sợ anh thật, nhưng mà anh nhận ra được cô rất lạnh lùng, không giống như những gì anh nghĩ.

Mẹ anh hai mắt sáng trưng:"Được, con cứ để mẹ ra tay, sẽ trúng mục tiêu, mẹ mong chờ cháu nội lắm rồi?"

"Con trông sự vào mẹ cả đấy?"

Mẹ anh đẩy anh ra, sau đó gọi cho cô. Lúc này cô đang ngủ, có người gọi đến tất nhiên cô sẽ rất tức giận, thanh âm có phần cáu:"Là ai vậy?"

Cộng thêm việc số lạ nữa?

"Con đang ngủ sao?"

Mẹ anh biết cô đang giận, lại nói giọng nói kia đáng say ngủ vẫn còn.

"À, bác, bác là....?"_mãi một lúc nhận ra giọng nói hiền dịu kia ,cô mới ngộ ra đó là tiếng nói của mẹ anh. Đúng cô từng nghe qua một lần đã nhớ ngay.


"Bác là mẹ của Thiên Tước"

"Vâng, bác gọi con có chuyện gì không?"

Nam Thiên Tước cố tình nghe lén cuộc đối thoại kia, nhưng mà nhận ra ánh mắt như muốn giết người của mẹ mình. Nam Thiên Tước lẻn đi ra ngoài vườn.

Mẹ anh xác nhận con trai đã đi, mới lên tiếng:"Hôm nay con rảnh chứ?"

"Vâng, rảnh thưa bác".

Hồng Tịch Nhan ngáp lên ngáp xuống, rất muốn ngủ tiếp nhưng mà cô đang tiếp chuyện cùng người lớn.

"Bác muốn mời con đến nhà dùng cơm, con thấy tiện không?".

"Ăn cơm sao?"_Hồng Tịch Nhan vuốt cằm suy nghĩ:"Có ba mẹ con đi cùng không ạ?"

"Ba mẹ con sẽ đến cùng, bác sẽ nói lại sau, nhưng trước tiên con phải trả lời đi?".

"Vâng, con sẽ đến".


"Ừm, tạm biệt, con cứ ngủ đi?"

"Hả? Bác nhận ra con buồn ngủ sao?"

"Bác thích cô gái thẳng thắn như con, nhớ đến, bác sẽ làm những món con thích ăn"

"Vâng ạ?"

Hồng Tịch Nhan tắt máy, những món cô thích sao? Chắc là ba mẹ cô nói chi bà ấy biết rồi?

Mẹ anh mỉm chơi rồi gọi điện cho ba mẹ anh, nhưng mà các phụ huynh không ăn cơm mà hẹn ngau đi chơi đâu đó, để hai đứa trẻ ở nhà.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK