Cơm mưa đến vội vã.
Trường trung học Dư Hải,
Văn phòng giáo viên thuộc ban khoa học tự nhiên năm thứ hai của trường trung học có cửa sổ ở tứ phía, nước mưa mặc sức thấm vào.
Tạ Ninh cúi đầu, đứng xụi lơ bên chiếc bàn làm việc ngoài cùng bên trái trong phòng.
Mái tóc màu đỏ trộn lẫn với nước bùn đã khô một nửa, bộ đồng phục đầy vết bẩn, giống như vừa lăn lộn một vòng trong nước, nước chảy ra từ mép quần áo.
"Nếu em yên lặng đợi, các bạn học sẽ bắt nạt em?!"
Người đàn ông trung niên với mái đầu Địa Trung Hải đập bàn gầm lên giận dữ: "Em là người gây rối nhiều nhất trong lớp đó!"
Tạ Ninh cúi đầu nhìn ngón chân, chỉ cảm thấy má phải sưng vù đau như bị phỏng.
Cậu không biết người khác xuyên thư là cái dạng gì, cậu chỉ biết cậu vừa xuyên vào liền bị người ta đặt trong vũng nước đánh cho một trận.
Tạ Ninh cảm thấy uỷ khuất.
Rất nhiều người đã đánh cậu, cậu còn thậm chí không có cơ hội hô "Cứu mạng!".
Một ngày trước, Tạ Ninh như thường lệ đến công trường ở khu phát triển ngoại ô để làm công nhân trong kỳ nghỉ hè, trong lúc dời gạch, cậu bị một vật không rõ từ trên cao rơi xuống trúng, bất tỉnh tại chỗ.
Chờ mở mắt lần nữa, liền bị mấy người mặt đồng phục học sinh đẩy vào vũng bùn, bên tai vang lên tiếng nhục mạ, còn chưa chờ cậu định thần, nắm đấm liền rơi xuống như mưa.
Tạ Ninh nghĩ rằng cậu sẽ bay lên thiên đường một lần nữa nếu không có giáo viên giáo dục thể chất đi ngang qua ngăn lại.
Chờ làm rõ tình hình, cậu mới phát hiện mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết ABO và trở thành pháo hôi - nhân vật cùng họ cùng tên với cậu.
"Lần này không phải là em gây sự trước sao?"
Tạ Ninh đau đến nhếch nhếch miệng, nhẹ giọng nói: "Không phải."
Người đàn ông trung niên hiển nhiên không tin, "Em nếu không gây chuyện, người khác sẽ vô duyên vô cớ đánh em?"
Tạ Ninh mím môi, trong lòng yên lặng đảo mắt.
Mưa ở Hải Thành bước sang tháng năm vẫn không ngừng.
Là pháo hôi nên ngay cả pheromone của Tạ Ninh cũng là mùi cá trích đóng hộp.
Không chỉ vậy, ngay cả nước mắt hay mồ hôi si,nh lý thông thường cũng có mùi nồng nặc, bình thường đều dán miếng ngăn pheromone và xịt thật nhiều nước hoa để lấn át mùi trên người mình.
Sáng nay trời nắng, Tạ Ninh ra ngoài không mang ô.
Ai ngờ trên đường đi học trời lão thiên gia lại giống như rửa chân, mưa to rất là to.
Miếng dán sau gáy bị nước mưa thấm ướt, nước hoa xịt lên người cũng không giữ được mùi, đương nhiên "mùi hương thơm" tự nhiên của cậu cũng không cách nào che giấu.
Phòng học trong mùa mưa thông gió khá là kém.
Tạ Ninh bước vào lớp, cậu cố ý kéo cổ áo lên, cơ hồ che hết cả cằm, vùi đầu vào ghế, ước gì có thể tìm một khe đất chui vào mà trốn đi, nhưng mùi pheromone vẫn không thể che đi được.
Không lâu sau, trong lớp lần lượt có những lời phàn nàn.
"Chết tiệt, ai đã ăn shit vậy?!"
"Ai mau mau mở cửa sổ ra, vị này thật là tuyệt!"
"Cái này là mùi cá thối à, làm lão tử cay mắt quá!"
"Cái này là vũ khí sinh hoá thì có!"
"Này, thật là ghê tởm!"
Sau khi nghe thấy tiếng chửi rủa từ hai bàn phía sau, Tạ Ninh còn chưa ngồi ấm ghế, đã thu lại cổ áo, dự định đi vào nhà vệ sinh đợi.
Lúc đứng dậy không cẩn thận đụng phải ly nước.
Bùng nổ --
Ly nước bằng thép rơi xuống đất tạo ra tạp âm chấn động khiến da đầu người ta tê rần, tựa như ngòi nổ sắp bị đốt hết, đã xảy ra là không thể ngăn cản được.
"Tạ Ninh, nếu còn có mặt mũi thì mau cút ra ngoài, trong phòng học toàn mùi cá ươn của cậu, nghe liền buồn nôn!" Một Omega bịt mũi, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Một số người khác trong lớp cũng hùa theo.
"Nếu là tôi, tôi đã không có mặt mũi mà ngồi đợi trong phòng học, không biết mặt Tạ Ninh sao lại dày vậy?"
"Lời cậu nói thật có ý tứ, chuyện xấu hổ cậu ta làm còn ít chắc? Cậu không hỏi thử xem cậu ta còn có mặt mũi sao?"
Tạ Ninh có tính cách quái gở, trong lớp không có bạn bè, những lời mỉa mai gay gắt cứ truyền vào trong đầu cậu, cậu nhìn ánh mắt của các bạn trong lớp, cảm xúc phức tạp tràn lan trong lòng. Tạ Ninh trong lúc nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ, cũng không rõ tức giận hay xấu hổ cái nào nhiều hơn.
Nhìn thấy Tạ Ninh đứng bất động, Omega kia cho rằng cậu không nguyện ý ra ngoài, liền xông lên đẩy ngã cậu.
Tạ Ninh bị lực của cậu ta làm cho đau đớn, một vết đỏ chói trên cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo.
Tạ Ninh theo phản xạ đẩy một cái, tên Omega kia bị đẩy đảo lảo, trong nháy mắt đưa tới sự phẫn nộ của tập thể.
Đột nhiên, một số Omega cùng Alpha tiến lên, trực tiếp đem Tạ Ninh ném ra khỏi phòng học.
Sau khi bị mấy người xô đẩy, nguyên chủ tự nhiên cũng có chút nóng nảy, muốn phản kháng nhưng lại bị áp đảo, cuối cùng bị đẩy vào vũng bùn.
Đồng phục học sinh ướt sũng dính vào người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dính đầy nước bùn, Tạ Ninh nâng móng vuốt lau mặt, cũng không biết tay cùng mặt cái nào sạch sẽ hơn.
Vương Trung Hải càng nhìn Tạ Ninh càng không hài lòng, tính cách u ám, không hoà nhập với tập thể, bình thường không nói năng nhưng luôn gây ra chuyện lớn, vi phạm kỷ luật bằng cách nhuộm tóc, đeo khuyên tai, kéo điểm trung bình trong lớp, ba ngày thì hết hai ngày gây chuyện. Nếu không phải nhận lợi ích từ phía trên, cậu đã bị đuổi ra khỏi lớp thực nghiệm lâu lắm rồi.
"Viết bản kiểm điểm 5000 chữ, buổi tối đọc to trong lớp tự học, sau đó nói lời xin lỗi với bạn học."
"Tại sao?" Tạ Ninh cơ hồ thốt ra, cậu hơn mười năm đều là học sinh giỏi, chưa từng bị yêu cầu viết bản kiểm điểm.
Chuyện này nói thế nào cũng là đôi bên có lỗi, mặc dù nguyên nhân chính là pheromone trong cơ thể nhưng bọn họ đánh người cũng là không đúng.
Vì cái gì mà cậu phải đứng đây chịu giáo huấn, còn phải viết kiểm điểm?
Chỉ vì ông ta lớn tuổi?
Chỉ vì ông ta có mái đầu Địa Trung Hải?!
Cảm nhận mùi hương trên người Tạ Ninh trở nên nồng đậm, Vương Trung Hải bị hun kém chút mê mụi tại chỗ, cong hai cái chân mập lùn của mình, dời chiếc ghế xoay đến bên cửa sổ.
"Vậy các bạn kia tại sao không đánh người khác, mà lại là em?"
Đây là cái kiểu phát biểu gì vậy?
Tạ Ninh khẽ cau mày, một bộ dáng giận mà không dám nói, nhỏ giọng lầm lầm: "Vậy bọn họ sao lại không viết bản kiểm điểm, sao chỉ một mình em viết?"
Thấy vẻ mặt không phục của Tạ Ninh, Vương Trung Hải dùng ngón tay béo mập chỉ vào cậu, tức giận nói: "Em không phục cái gì, nếu còn muốn ở lại lớp này, em liền viết kiểm điểm xin lỗi, nếu không thì chuyển khỏi lớp đi!"
Tạ Ninh nhếch môi, hàng mi khẽ rung, đứng tại chỗ nhìn Vương Trung Hải không nói lời nói.
Thấy Tạ Ninh bị mình hù doạ, Vương Trung Hải trong lòng cười lạnh một tiếng, cho rằng Tạ Ninh đã buồn bực đến mức không thể phát ra âm thanh nào.
"Bản kiểm điểm một chữ cũng không thể..."
Lời nói còn chưa dứt, Tạ Ninh đã xoay người, ba bước đi tới bàn của giáo sư lớp cơ bản bên cạnh.
"Thưa thầy, ngày mai em muốn chuyển đến lớp thầy."
Vương Trung Hải trừng to đôi mắt nhỏ hẹp của mình, sắc mặt tức giận xanh lét, tức giận rống to: "Tạ Ninh, em đi đi, đừng tưởng rằng tôi sẽ giữ em lại!"
Ở trường trung học Dư Hải, có mười hai lớp khoa học tự nhiên trong khối 11, ba lớp chọn, bảy lớp thực nghiệm và hai lớp cơ bản.
Lớp chọn không cần nói cũng biết, chính là cây giống tốt, gốc rễ tốt, thành tích đứng đầu, các thứ hạng tổng hợp cũng đứng đầu.
Lớp thực nghiệm mặc dù có nhiều lớp nhưng trường trung học Dư Hải cũng là trường cấp hai lớn nhất toàn thành phố Dư Hải, học sinh đăng ký cũng cao hơn rất nhiều, vì thế cũng không tệ.
Tạ Ninh vào được lớp thực nghiệm cũng chỉ nhờ vào gia đình giàu có.
Còn lớp cơ bản nói chung là nơi những phú đại nhị nền tảng học vấn kém, suốt ngày chỉ lo phóng túng.
Bây gờ Tạ Ninh thà đi xuống lớp cơ bản, tựa như đang đánh vào mặt Vương Trung Hải.
Tạ Ninh ngoảnh mặt làm ngơ trước giọng nói quẫn trí phía sau.
Viết kiểm điểm? Không có khả năng, đời này cũng không thể!
Học sinh ba tốt không bao giờ viết bản kiểm điểm!
Giáo sư đang uống trà chiều đẩy mắt kính, nhìn Tạ Ninh một chút suy tư, từ tốn nói:
"Cũng có thể, nhưng lớp thầy không cho phép nhuộm tóc."
"Hôm nay em sẽ về đi nhuộm lại."
"Trang sức cũng không được phép mang."
Tạ Ninh giơ tay hai ba lần, tháo bông tai ra, đặt lên bàn thầy Lưu.
Thầy Lưu liếc nhìn chiếc khuyên tai, giọng điệu vẫn chậm rãi.
"Cấm yêu sớm."
Tạ Ninh hơi giật giật khoé mắt,
Nhớ đến trong sách nguyên thân mặt dày theo đuổi nhân vật chính Cố Hành Chu cơ hồ toàn trường đều biết, đem từ "chó liếm" được phát huy một cách sống động.
"Dừng, hôm nay liền chấm dứt!" Tạ Ninh kiên quyết nói.
Có phải báo tiếng Anh không dễ viết? Hay là đề toán khó giải? Nếu bạn đang vội trở thành một con chó liếm, tốt hơn là viết thêm một vài hàm bậc hai.
Đúng lúc này, Thẩm Tùng đến văn phòng trộm máy chơi game, vừa mới bước vào đã bị pheromone của Tạ Ninh làm cho mù mắt.
"Chết tiệt!" Thẩm Tùng thấp giọng mắng một tiếng, bịt mũi, cơ hồ là trốn là khỏi văn phòng.
"Oẹ..."
Hơi thở quá nồng, Thẩm Tùng vịn tường, nôn khan vài cái, sắc mặt có chút dữ tợn, phản phất hít phải kịch độc, sau một khắc liền muốn thăng thiên.
Cái quái gì mà hôi như thế!
Phòng vệ sinh của khoa phát nổ?
Một lát sau, suy nghĩ về máy chơi game của mình, Thẩm Tùng thấy chết không sờn nhìn văn phòng, hít vài hơi không khí trong lành, sau đó lại khom lưng đi vào.
Mới đi vào vài bước, liền thấy cả người Tạ Ninh đầy bùn đất đứng cách đó không xa.
Vụ án đã được phá!
Tiểu biế,n thái của lớp thực nghiệm đang ở đây!
Khó trách tiểu biế,n thái sau giờ học không quấy rầy Cố Cẩu, nguyên lai là do bị mắng ở chỗ này.
Thẩm Tùng nhìn Tạ Ninh từ trên xuống dưới chậc lưỡi, bị bắt nạt như vậy cũng khổ quá rồi.
Thầy Lưu hiển nhiên không tin: "Thật?"
Tạ Ninh gật đầu, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe đầy chân thành: "Thật ạ, em không thích bạn học Cố nữa, bây giờ em chỉ thích học tập."
Tạ Ninh dáng dấp ngoan ngoãn, đôi mắt to ẩn sau mái tóc đỏ ướt sũng như trái nho đen, rất có thần, trên khuôn mặt trắng nõn có những vết thương xanh đen, càng thêm đáng thương và chân thành.
Nếu bạn xem nhẹ mái tóc đỏ kia đi, thì đúng là có thể tưởng tượng đây là một học sinh ngoan nào đó đang bị bắt nạt.
Vừa hóp lưng lại như mèo đi đến cạnh bàn của thầy giáo, kém chút Thẩm Tùng vấp ngã.
Ánh mắt xem thường nhìn về phía Tạ Ninh.
Tiểu biế,n thái này không chỉ mặt dày, còn học được nói lời bịa đặt không chớp mắt!
Hôm qua còn theo đuôi Cố Cẩu đi toilet, hôm nay liền nói không thích?!