Nói rồi liền cầm lấy bài thi của mình đặt trên bàn của Cố Hành Chu. Thẩm Tùng hất mái tóc trước, "Oh, không cần cảm ơn. Ai có thể chống lại mị lực của tớ chứ?"
Vu Chu từ cửa sau bước vào phòng học, vẻ mặt cạn lời nói: "Tôi đang yên lặng nghe cậu đánh rắm."
"Ah, nếu là đánh rắm trong yên lặng, thì cậu chỉ ngửi được thôi."
Vu Chu ghét bỏ nhìn hắn một cái, "Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng còn chưa nghe nói Cố ca muốn mượn liền tự mình đem tới."
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn rồi nói với giọng trầm thấp dễ nghe, "Cầm đi, tôi có rồi."
Nói rồi duỗi tay lấy bài thi được sắp xếp ngăn nắp trong hộc bàn ra.
Biết rõ là bài thi rồi.
Không biết còn tưởng văn kiện quân sự bí mật gì.
"Không phải bài thi của cậu mất rồi sao?" Thẩm Tùng duỗi tay lấy bài thi. "Nói, từ đâu có, có phải tiểu Omega nào thấy cậu không có bài thi nên đưa không?
Nói rồi liền cầm bài thi xem một lần, thấy con số 89 cộng thêm 21 liền cười nhạo một cách vô tình.
"Hahahaa, đây là bài thi của ai, nhìn xem còn có thể an ủi chính mình."
Nói rồi còn dự định cho những người xung quanh xem.
Cố Hành Chu dùng ánh mắt lạnh thấu xương liếc Thẩm Tùng, nháy mắt hắn biến thành người câm.
Vu Chu cũng thò đầu qua xem, lắc lắc đầu nói, "Sao mà thi được điểm số này? So với tôi còn tệ hơn."
Nói rồi lấy bài thi của mình ra, đắc ý dạt dào hướng về phía Thẩm Tùng, "Cậu nhìn xem, tôi còn cao hơn hắn mười mấy điểm."
Ở khối mười một thì lớp một được xem là lớp trọng điểm. Các bạn học sinh ở trong lớp đều có thành tích tốt. Có nhiều người dựa vào năng lực thiên phú, có nhiều người dựa vào chăm chỉ. Cơ hồ toàn bộ bọn họ đều nằm trong top 50 toàn trường.
Điểm vật lý trung bình trong lớp một ít nhất cũng hơn 100, điểm số 89 của Tạ Ninh quả thật không đáng để nói tới.
Cố Hành Chu đem bài thi cầm về, "Các cậu quá rảnh rỗi?"
Hai người đồng thời lắc đầu, ánh mắt còn lượn lờ trên bài thi, giống như muốn ở trên đó tìm thấy cái tên người đưa nó cho Cố Hành Chu mà còn khiến anh tình nguyện nhận lấy.
Nhưng ai biết họ tên ở một góc kia làm sao xui xẻo bị xé đi mất rồi.
Cố Hành Chu đặt bài thi ở trên bàn, nhìn tờ giấy mỏng trước mặt, còn dùng tay vuốt thẳng nếp uốn trên đó.
Dáng vẻ giống như nhìn bảo bối.
Không biết còn tưởng tờ giấy này là tiểu tâm can của anh.
Không thể có nếp gấp, không thể bị nhàu...
Vu Chu đem ghế dựa hướng về phía đối diện Cố Hành Chu. Hắn nhìn anh, trong lòng có phỏng đoán nhất định.
"Cố ca, hai ta đổi bài thi đi. Cậu có thể sử dụng bài thi của tôi trong tiết sau."
Nói rồi liền giơ tay lấy thử nhưng kết quả bị người ta đè tay lại.
"Không đổi."
"Đàn ông đúng là không đáng tin. Trước đây cậu mượn tôi cái gì tôi đều cho, thế mà giờ chỉ có một tờ giấy cũng không cho."
Nói rồi liền lau đi nước mắt giả dối, "Nhất định là có Omega bên ngoài sau lưng tôi."
Mặc dù Vu Chu là Alpha nhưng hàng năm trà trộn trong các nhóm Omega của trường, diễn như này có thể là như cá gặp nước.
Cố Hành Chu nhướng mày, không có phản bác. Thay vào đó nói, "Nếu cậu nghĩ vậy, tôi cũng không có biện pháp."
Đây là câu nói của tra nam!
Tờ giấy này là bài thi của bạn học nhỏ trắng nõn sạch sẽ kia.
Khi chuông vang, Ngô lão sư bước vào lớp cùng với ấm trà lớn.
Không cần mở màn gì cả, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần thi này, điểm số về tổng thể thì tốt nhưng có vài điểm tri thức chính vẫn bị làm sai."
Nói rồi gõ mạnh lên bục giảng.
Tuy rằng biệt danh của thầy là Ngô Thiết Phật nhưng tay gõ mạnh thì vẫn bị đau.
"Cố Hành Chu, em đem bài thi lên phía trước để các bạn làm mẫu."
Lời vừa nói, các Omega đang cúi đầu xem đề bỗng dưng ngẩng đầu chờ mong.
Tin vui, tin vui!
Bài thi của người đẹp trai ai không muốn xem chứ!
Cố Hành Chu cũng không do dự, đôi chân dài bước lên bục giảng, đem bài thi trong tay mở ra.
"..."
"Cố ca, có phải lấy nhầm bài thi không?"
"Ai đã ăn cắp bài thi của giáo thảo chúng ta?"
"Không phải là tên biến thái Tạ Ninh lại tới trộm đồ của Cố ca nữa chứ?"
Thảo luận dưới lớp càng lúc càng to. Ngô lão sư gõ gõ bảng đen nói, "Yên tĩnh, Cố Hành Chu, bài thi của em đâu?"
Nhìn số điểm 89 trên bài thi vật lý trong tay, lông mày Ngô lão sư xoắn lại.
"Đổi với người khác ạ."
Cố Hành Chu mặt không đỏ, tâm không chuyển, còn giơ giơ bài thi lên giống như khoe khoang.
"Chữ viết không tồi."
Nhìn giống như phụ huynh có con em đi thi đạt kết quả tuyệt đối."
Ngô lão sư: "Nhanh đi xuống đi. Không có bài thi còn đứng đây làm gì?"
Bởi vì việc này, thẳng đến khi tan học Ngô lão sư vẫn đen mặt.
Thời gian ra chơi, Hạ Dương cùng Tạ Ninh đi siêu thị mua bánh dứa.
Hạ Dương từ khu đồ ăn vặt ra tới cùng Tạ Ninh tập hợp, trong tay ôm ba bịch bánh dứa, khuôn mặt tràn niềm vui, "Tạ Ninh một cái, tớ hai cái."
Sau đó còn cao hứng cười ha ha.
Tạ Ninh mua hai bình sữa bò, phòng ngừa ăn đến nghẹn.
Trải qua lần trước mệt như bò già đi cày, Tạ Ninh ngăn cản Hạ Dương ngồi trên ghế dài bên bồn hoa.
Hạ Dương miệng nhai bánh dứa, đầu lắc lắc hỏi liên tiếp ba câu,
"Sao thế?"
"Không thích chỗ này?"
"Cậu hỏi tớ cậu so với hoa bên nào đẹp hơn hả? Cậu đẹp hơn hoa."
Tạ Ninh: "..."
Bị Hạ Dương nói ra ba câu khiến Tạ Ninh phát ngốc.
"Lần trước tớ ngồi đây, có nhiều ong mật", vừa nói vừa chỉ chỉ vào những đoá hoa tươi giữa ngày hè. "Ngồi đây không an toàn."
Vừa dứt lời, có một con ong béo cuồn cuộn đáp xuống chỗ bông hoa, suýt chút nữa lệch sang một bên nhuỵ là làm gãy luôn đoá hoa.
"..."
Hạ Dương chợt nhận ra: "Tớ còn tưởng cậu muốn hỏi tớ, cậu và hoa bên nào đẹp hơn? Hiện tại đây là trào lưu trên mạng."
Tạ Ninh: "..."
Hai người đi đi rồi lại dừng dừng trong khuôn viên, thật vất vả mới tìm được cái ghế trống không ai ngồi.
Mới vừa ngồi vài giây, liền liền có người đi tới.
Bước chân người nọ có chút co quắp, đi đi dừng dừng, ở cách đó đảo mắt hồi lâu mới bước đến gần.
Hai người ngồi trên ghế trong mắt chỉ có bánh dứa, không chú ý có người lại đây.
Đợi người đến gần, hai người mới phát hiện người đứng bên cạnh mình.
Tạ Ninh không quan tâm tiếp tục uống sữa. Cậu cho rằng đối phương cũng tìm chỗ ngồi.
Ghế dài không ngắn, khoảng giữa hai đầu vẫn còn, Tạ Ninh cùng Hạ Dương chỉ chiếm một bên, đầu còn lại vẫn có không giang, ai muốn ngồi thì ngồi.
Nhưng người nọ lại kề sát Tạ Ninh ngồi xuống.
Tạ Ninh nhíu mày, nhét bánh dứa vào miệng cũng không nhai!
Mịa!
Có người muốn đoạt chỗ ngồi của cậu!
Không được, cậu không phải dễ dãi, ai muốn đối xử sao cũng được.
"Tạ Ninh." Người nọ mở miệng, trên mặt ửng đỏ, giọng nói có chút ngượng ngùng, cảm xúc dâng lên, vẻ mặt sinh động, dường như hạ dũng khí rất lớn.
"Tôi, tôi..."
Tạ Ninh thấy liền từ chối liên tiếp ba lần:
"Không đi."
"Không nhường."
"Hoa đẹp."
"..."
Trích đoạn chương sau:
[Khi nhận được lời thổ lộ, Tạ Ninh mặt không đỏ tim không chuyển, cũng không có sự xấu hổ hay mừng thầm giống như các Omega khác.
Cậu uống sữa bò nói: "Cảm ơn cậu thích tôi, nhưng tôi từ chối."]