Ai mà ngờ được chứ?
Tạ Ninh còn ở một bên nâng gương mặt nhỏ trắng nõn dương dương tự đắc, cái miệng nó nói không ngừng.
"Tôi cố ý mua cho cậu ba hộp, một cái để ăn, một cái để nhìn, một cái để ngửi."
Bộ dáng giống học sinh tiểu học cầu khen ngợi, hận không thể đeo cái khăn quàng đỏ trước ngực giành danh hiệu học sinh ba tốt.
Cố Hành Chu nhất thời không nói gì, đột nhiên minh bạch Tạ Ninh vì cái gì mà kéo anh đến nơi không có ai để đưa đồ vật.
Hơn nửa ngày mới mở miệng: "Như thế nào đột nhiên đưa tôi cái này?"
Tạ Ninh mỉm cười xấu hổ: "Đương nhiên là vì cậu thích."
"..."
Cố Hành Chu mở to đôi mắt đào hoa nhìn ở bao bì đóng gói cùng cái lon bằng thiếc chứa cá trích bên trong, phỏng chừng nhà sản xuất cũng vì mùi vị nồng nặc mà dùng cái hộp thiếc này.
Nhưng mà Tạ Ninh rốt cuộc vì cái gì mà cho rằng mình thích cái thứ không bình thường này?
Không đợi hỏi ra miệng, Tạ Ninh lại nói: "Kỳ thật muốn cảm ơn cậu ngày đó giúp tôi đánh nhau, thập phần cảm tạ."
Ngữ khí chân thành, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt chân thành kia, Cố Hành Chu còn nghĩ đối phương đang chơi chính mình.
Cuối cùng cũng chỉ cắn răng nhận lấy, "Đừng khách khí."
Tạ Ninh ánh mắt sáng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Cố Hành Chu, môi mỏng khẽ nhếch như còn có điều muốn nói.
Cố Hành Chu nhíu mày, giây tiếp theo thiếu niên sẽ nói "Cậu thật là người tốt" nói lại, lại phát thẻ người tốt lần nữa.
Cố Hành Chu vội vàng giơ tay che miệng Omega.
Đem câu "Cậu đúng là người tốt" kia khiến đối phương nuốt trở về.
Tạ Ninh:?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Omega, Cố Hành Chu ho một tiếng mất tự nhiên nói: "Đồ vật tôi nhận, lần sau cũng đừng đưa nữa. Tôi giúp cậu đánh nhau là vì..."
Tạ Ninh bắt lấy bàn tay to với khớp xương rõ ràng của Cố Hành Chu "Là bởi vì cái gì?"
Cố Hành Chu được xem là Alpha cao lớn. Hiện tại Tạ Ninh chỉ có thể ngửa đầu để hỏi nghi vấn.
Omega trắng nõn tinh xảo một bộ dáng nghiêm túc nhìn mình, dường như mỗi câu anh nói đều sẽ nghiêm túc lắng nghe. Một đôi mắt hạnh sáng ngời có thần, vô cùng sạch sẽ, lông mi tinh tế theo đôi mắt liên tục chớp chớp, dường như muốn câu lấy trái tim người khác.
Lời nói của Cố Hành Chu sắp thoát ra thì mắc nghẹn lại trong cổ họng. Từ nhỏ đến lớn trừ Phương Uyển thì anh chưa từng nói thích ai, cũng không cùng ai bày tỏ.
Anh không đoán được tâm tư Omega trước mặt, nhưng anh xác thực chính mình thích cậu. Từ ngày đó cậu ở ngõ nhỏ kêu anh là ca ca, lại đến lúc Omega nhào vào lồng ngực anh lên án có người khi dễ thì hoàn toàn sáng tỏ.
Giống như mở van ống nước, vô pháp ngăn cản.
Cố Hành Chu có chút do dự không biết nói như thế nào, "Bởi vì..."
Giây tiếp theo, Tạ Ninh hình như nghĩ tới gì đó nắm tay Cố Hành Chu.
"Bởi vì cậu cũng là thành viên của đoàn thanh niên cộng sản!"
"..."
"Cậu cũng đi theo đảng!"
"..."
"Đúng không?"
Cố Hành Chu hít sâu một hơi, "Đúng vậy."
Cậu nói quá đúng luôn!
Sau khi cùng Tạ Ninh nói về giá trị quan của xã hội chủ nghĩa thì Cố Hành Chu cũng không biết mình rời khỏi hẻm nhỏ như thế nào.
Khác với các cặp tình nhân thường ở hẻm nhỏ lén lút hôn môi, hẹn hò, bọn họ ở hẻm nhỏ nói về dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh các thứ...
Tạ Ninh rời hẻm nhỏ, tìm được chiếc xe không có then cửa của Tạ gia. (Editor: Tạ Ninh hình như có chấp niệm rất lớn với cái then cửa này.)
Đồ vật đưa xong rồi, đối phương cũng nhận lấy, Tạ Ninh rất vui vẻ ngồi trên xe trở về.
Vừa tiến vào cửa thì thấy Tạ Mộc Bạch chờ ở huyền quan.
Tạ Ninh không biết con gà tiểu học này lại muốn làm gì, trực tiếp làm lơ.
"Có phải ba cũng đưa anh quà?"
Ngữ khí giống như tiểu hài tử tranh sủng.
Ngày trường dán thông báo danh sách điểm, hắn cố ý đi từ phía cuối tìm tên Tạ Ninh nhưng mãi không tìm được. Hắn tưởng rằng Tạ Ninh lần này cũng nộp giấy trắng nhưng không ngờ không chỉ có làm bài mà còn đứng trong top 50.
Tạ Ninh đổi giày xong, dựa vào ưu thế chiều cao cúi đầu nhìn hắn: "Thì sao?"
Tạ Mộc Bạch vừa nghe liền không cao hứng. Trước khi Tạ Ninh hắn là độc nhất vô nhị ở Tạ gia, có thứ gì cũng đều cho hắn. Giờ đã trở lại, không chỉ đồ vật mà cả lực chú ý của gia đình cũng bị giành.
"Ba đưa cái gì cho anh?"
Tạ Ninh không muốn cùng hắn dây dưa, rốt cuộc gia hoả này nhớ ăn không nhớ đánh, không có việc gì lại tới khiêu khích mình.
"Vì sao tôi phải nói cho cậu?"
Tạ Mộc Bạch: "Lấy ra cho tôi nhìn xem."
Tạ Ninh rũ mắt nói: "Tôi không muốn nói."
"Anh không có tư cách nói không, kia vốn là đồ vật của tôi."
Nếu Tạ Ninh không trở lại, tất cả mọi thứ đều cho hắn.
Tạ Ninh ánh mắt trầm xuống, ngữ khí lãnh đạm không ít, "Vì cái gì mọi thứ đều là của cậu?"
Tạ Mộc Bạch bị ánh mắt của Tạ Ninh sợ hãi một chút, nhưng mạnh miệng, "Nếu anh không trở lại, ba sẽ đưa hết quà cho tôi."
Tạ Ninh tiến lên một bước tới gần hắn.
Lúc sinh ra bị đánh tráo, cả Tạ Ninh và Tạ Mộc Bạch đều có thể nói là người bị hại, bởi vì hai người trước đó bị tước đoạt quyền lợi ở bên cha mẹ mình, vô phương lựa chọn.
Nhưng Tạ Mộc Bạch cũng có sự khác biệt, hắn hưởng thụ hết quần áo thực phẩm xa hoa, ngậm muỗng vàng, hưởng mọi sự yêu thương từ Tạ gia, cơm áo vô ưu, không cần vì đoạt cơm mà bị mắng chửi mà Tạ Ninh nguyên bản phải được nhận!
(Editor: từ đoạn này mình sẽ đổi thành mày – tao, đây là lần đầu Tạ Ninh dùng mày – tao để nói chuyện, vì cậu ấy là người lễ phép. Nhưng đối với người đã hại nguyên thân thê thảm và còn kiêu ngạo, thì sự lễ phép ấy không cần. Vả lại mày – tao mới hợp với ngữ cảnh chửi nhau bên dưới)
"Mày cảm thấy mày như vậy rất quang minh lợi hại nhỉ?"
Tạ Ninh lạnh giọng mở miệng, cậu biết Tạ Mộc Bạch vì Tạ Ninh đột nhiên bị nhận trở về Tạ gia trở nên bất an, nhưng đây không phải là lý do hắn hướng dẫn cho nguyên thân học xấu.
Tạ Mộc Bạch: "Mày nói cái gì, cái gì mà không quang minh, cái gì mà lợi hại?"
Tạ Ninh duỗi tay xách cổ áo hắn kéo tới gần, "Mày cho rằng tao không biết mày trước kia dụ dỗ tao sai đường?"
"Mày cho rằng kỹ năng của mày là thượng thừa. Mày coi tao như thằng ngốc mà đối đãi, rồi lại diễu võ dương oai đi đến nói xấu tao trước mặt trưởng bối. Mày tưởng mày rất thông minh lanh lợi, rất lợi hại đúng không?"
Kế hoạch tính toán bị chọc thủng, Tạ Mộc Bạch cũng không khống chế cảm xúc, "Ừm, tao từ trước đến giờ đều muốn tất cả mọi người đều ghét mày."
"Mày vì sao phải trở về? Nếu mày không trở lại thì sẽ không ai quan tâm mày sống hay chết, tao vẫn là đứa con duy nhất trong nhà. Tao chính là con của ba. Mày dựa vào cái gì mà trở về? Nếu mày không về thì không có gì thay đổi cả, mày trở về làm gì?"
Tạ Mộc Bạch âm thanh càng lúc càng lớn, đến cuối còn có chút mất khống chế. Được nuôi dưỡng ở Tạ gia mười mấy năm, cuối cùng lại nói cho hắn biết đây không phải là thân sinh của hắn. Ai có thể chịu nổi?
Tạ Ninh trở về cho hắn nguy cơ. Hắn sợ rằng Tạ gia không còn là địa phương dừng chân của hắn nữa.
Tạ Ninh bị hắn nói đến khoé mắt phiếm hồng, "Dựa vào cái gì? Mày chiếm dụng thân phận của Tạ Ninh dùng mười mấy năm còn chưa thấy đủ, mày từ nhỏ hưởng thụ vinh hoa phú quý còn chưa đủ, mày vô hình trung chiếm đoạt đồ vật của người khác còn thực kiêu ngạo nhỉ! Mày sống như thế nào? Có từng phải làm việc vất vả? Có từng đói đến da bọc xương chưa?"
Tạ Ninh nhìn mặt hắn, trên mặt Tạ Mộc Bạch cũng xuất hiện biến chuyển.
"Mày từ nhỏ đã sống cuộc sống của thiếu gia, cái này là tu hú chiếm tổ phượng hoàng, lấy tư cách gì mà ở đây uỷ khuất! Tạ Ninh làm cái gì sai với mày? Từ lúc trở về nhà, cũng chưa từng đối địch hay có một tia địch ý với mày. Mày là cái thứ bạch nhãn lang không có lương tâm."
Tạ Ninh không nói chính mình mà dùng Tạ Ninh. Cậu muốn lấy lại công đạo cho Tạ Ninh.
"Đó không phải là tao muốn vậy! Tao lại không biết trước kia mày sống như thế nào!"
"Vậy sau đó thì sao?"
Một câu của Tạ Ninh khiến đối phương á khẩu không trả lời được.
"Tao tao..."
"Mày đã tước đoạt hết tình yêu mà Tạ Ninh đáng được nhận, sau đó lại giết cậu ấy một lần nữa."
Tạ Mộc Bạch nghe được run lên: "Mày... mày nói cái gì đó!"
Tạ Ninh: "Tao đang nói cái gì thì trong lòng mày rõ ràng hơn bất kỳ ai."
Tạ Ninh hơi sử dụng lực ném hắn xuống đất. Tạ Mộc Bạch biểu tình hoảng loạn, dường như lời Tạ Ninh mới nói kínch thích hắn một phen.
Hắn hồi tưởng lúc trước chính mình đối với Tạ Ninh làm những chuyện kia, giống như từng bước ở trên người cậu thọc dao nhỏ, cuối cùng gimết chết.
Hắn giết người...
Cái ý tưởng này làm Tạ Mộc Bạch cả người run rẩy.
"Tạ... Tạ Ninh, lúc trước tôi không cố ý, tôi chính là ghen tỵ với cậu. Tôi không có ý muốn giết cậu. Thật sự, thật sự tôi không có, thực xin lỗi, tôi có thể xin lỗi cậu không? Tôi thực sự không cố ý, nếu là cậu một ngày nào đó người nhà nói cho cậu, cậu không phải con đẻ, ai mà chịu nổi đúng không... Tôi biết sai rồi, cậu đừng nói những lời này nữa..."
Tạ Ninh lạnh nhạt nhìn hắn, Tạ Mộc Bạch từ nhỏ lớn lên ở Tạ gia, như cánh chim nhỏ được che chở sủng ái, chịu giáo dục của gia đình tuyệt đối không có ý định giết người, nhưng hắn vì ghen ghét Tạ Ninh mà từng bước từng bước đẩy cậu ấy vào hố lửa.
Nhưng Tạ Ninh ban đầu đã không còn nữa. Nếu nói là chết thì cậu cảm thấy đối phương giống mình cũng xuyên qua một thế giới khác.
Thậm chí Tạ Ninh ở thế giới khác có sống tốt hơn, thì cậu cũng không có tư cách thay thế cậu ấy tha thứ cho Tạ Mộc Bạch.
"Mày sợ hãi vì nghe hai chữ giết người sao?"
Tạ Mộc Bạch sắc mặt trắng bệch, gật gật đầu, đã không còn vẻ diễu võ dương oai nữa.
Tạ Ninh hạ thấp người nhìn hắn, "Nhưng trước đó mày đã giết người rồi. Mày cùng tất cả mọi người xung quanh đều kỳ thị, trào phúng cậu ấy - tất cả bọn mày đều là hung thủ. Lúc ấy nếu mày có thể đưa tay kéo cậu ấy một chút, cậu ấy có muốn gì nhiều đâu, chỉ cần một chút tình thân, không phải sao?"
Dứt lời, toàn thân Tạ Mộc Bạch run rẩy, "Không, Tạ Ninh... Tạ Ninh... cậu có một cuộc sống rất tốt. Tôi sai rồi, thực xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Tôi chỉ là... tôi chỉ là..."
Tạ Mộc Bạch không có cách nào nói hết những lời còn lại, bởi vì Tạ Ninh xác thực đã thay đổi, trở nên hoàn toàn khác xưa, giống như hắn thực sự đã giết Tạ Ninh trước đó.
Thiếu niên mới mười mấy tuổi, từ nhỏ được bảo hộ trong nhà. Lúc này có người nói cho hắn là hắn giết người, hắn là hung thủ. Hồi tưởng lại sự tình hắn làm trước kia, Tạ Mộc Bạch nháy mắt sụp đổ.
"Tạ Ninh, tôi chuộc tội... đem tất cả những thứ ba và mọi người cho tôi đều đưa cho cậu. Đừng làm tôi sợ được không. Tôi không giết ai cả. Cậu vẫn sống tốt. Lúc trước là lỗi của tôi. Cầu xin đừng làm tôi sợ."
Nói rồi trực tiếp quỳ trước mặt Tạ Ninh, "Tôi quỳ gối xin cậu, tôi biết sai rồi, tôi không có giết người, đúng không?"
Tạ Mộc Bạch nguyên bản có gương mặt thanh tú, lúc nãy tràn đầy nước mắt nước mũi, ngữ khí cầu khẩn chờ Tạ Ninh trả lời.
Nhưng Tạ Ninh chỉ lạnh lùng nhìn hắn, "Mày không phát hiện ra tao cùng Tạ Ninh lúc trước không giống nhau sao?"
Tạ Mộc Bạch đồng tử co chặt, lời này có nghĩa nói cho hắn biết là hắn thật sự giết người.
Tạ Mộc Bạch run rẩy nhìn Tạ Ninh, đôi mắt trừng lớn, nhất thời tan vỡ, hắn như đang cố gắng tìm bóng dáng Tạ Ninh trước đây.
Cảm giác tội lỗi khiến hắn không thể hít thở, hắn nhìn Tạ Ninh, rõ ràng cùng một người nhưng dường như không có chỗ nào giống nhau.
Cậu đã nhuộm tóc đen, không còn cúi đầu khi đi đường, lộ ra đôi mắt sáng ngời có thần, trên mặt không còn sự tự ti thấp kém.
Bắt đầu học tập, cũng động thủ đánh trả những người vũ nhục hay tổn thương cậu.
Tạ Mộc Bách không có cách nào phủ nhận Tạ Ninh đã thay đổi, một người thực sự thay đổi đến mức không thể nhận ra.
Nhưng sự thật này với hắn là tàn khốc nhất, bởi vì như vậy có nghĩa là Tạ Ninh đã định tội cho hắn rồi, Tạ Ninh trước kia không còn nữa.
Vì sao thế?
Bởi vì sự ghen ghét cùng máu lạnh vô tình của hắn và người xung quanh mà hại chết cậu.
Hắn nhớ rõ ngày Tạ Ninh được nhận về Tạ gia ngày đó, hắn cũng đến nhà cũ để nhìn.
Thiếu niên toàn thân mặc đồ đầy lỗ vá, gầy đến chỉ còn da bọc xương. Tạ Mộc Bạch chưa từng thấy ai sống như thế, cũng thậm chí không hiểu làm sao mà tồn tại.
Ngày đó Tạ Ninh ở trong đám đông, đầu cúi rất thấp, rất hoảng sợ, nhưng đối với bạn cùng tuổi là hắn lại hiện lên nụ cười nhẹ.
Lúc ấy hắn chỉ có trào phúng, cảm thấy đối phương muốn lấy lòng mình. Nhưng không nghĩ đó là thiện ý của Tạ ninh trong lần đầu gặp mặt.
Cậu ấy không trách người đã tước đoạt toàn bộ vị trí, tình thương, cũng không ghen ghét đố kị người từ nhỏ đến lớn sống hạnh phúc vô ưu, dường như hai người ở hai thế giới. Tạ Ninh không có chút nào oán giận, chỉ muốn hoà hợp mà thôi.
Tạ Mộc Bạch càng nghĩ càng hối hận, cả người lạnh lẽo, thậm chí bắt đầu ghê tởm. Hối hận lúc trước hắn vì cái gì đối xử với cậu như thế. Rõ ràng lúc đó hai người có thể sống tốt với nhau thì bây giờ sẽ không thành như vậy.
Tạ Ninh bị tráo đổi mười mấy năm đói khổ, đi làm lụng vất vả, thậm chí không có cơm ăn, đói đến da bọc xương mà vẫn kiên cường như thế.
Một người nỗ lực không như vậy, hắn lại gián tiếp gimết chết. Thậm chí trong tay hắn không có dao thì sự chết tâm của Tạ Ninh hắn không thể phủ nhận.
Tạ Ninh nhìn Tạ Mộc Bạch ngã trên đất xám hối cũng không để ý xoay người đi lên lầu.
Đêm nay biệt thự Tạ gia rối loạn, Tạ Mộc Bạch đã sốt cao phải đưa vào bệnh viện.
Ngày hôm sau tỉnh lại thì như người mất hồn, không bình thường, trong miệng luôn nói thầm cái gì đó, cả người vô cùng dị thường.
Bác sĩ nói tinh thần hắn bị kímch thích, hiện tại không thể sinh hoạt như người bình thường. Tốt nhất là tạm thời nghỉ học ở nhà tĩnh dưỡng.
Ai cũng không biết lý do Tạ Mộc Bạch điên. Từ ngày đó liền dọn đến nhà cũ của Tạ gia, trước khi đi còn đưa Tạ Ninh một tấm thiệp.
Hai mắt vô thần, miệng ấp úng. "Thực... xin lỗi."
Tạ Ninh biết câu xin lỗi này là chân thành, nhưng tới quá muộn, đã vô dụng rồi.
Tấm thiệp kia Tạ Ninh cũng không mở ra xem mà đốt đi trong đêm. Cậu không biết dùng phương thức này thì Tạ Ninh ở bên thế giới nào đó có thể đọc hay không. Nhưng những mất mát đã phải chịu đừng cùng lời xin lỗi này mong cậu có thể nhìn thấy.
Cố Hành Chu về nhà với ba hộp cá trích đóng hộp, vừa mới vào cổng thì đụng phải Cố Phong vừa vặn trở về.
Cố Phong một tay xách theo bao công văn, một tay xách theo điểm tâm từ bên ngoài mua về. Nhìn đồ trong tay con trai đến mức choáng.
"Hành Chu, con cầm cái thứ gì?"
Cố Hành Chu vẻ mặt chết lặng, "Cá trích đóng hộp."
Cố Phong: "Ba đương nhiên biết là cá trích đóng hộp, nhưng sao con lại cầm nó về?"
Cố Hành Chu: "Người khác đưa..."
"..." Cố Phong nhất thời không nói gì, một lát sau mới nói: "Đừng để mẹ con thấy!"
Phương Uyển luôn là là nữ nhận lớn mật, bất luận khi đối mặt với sự vật nào có tính khiêu chiến cùng mới mẻ đều hứng thú, chỉ là một mình thì không dám, phải tìm người đồng hành.
Cho nên từ nhỏ đến lớn Cố Hành Chu trải qua không ít sự tình cười ra nước mắt.
Nếu cô nhìn thấy cá trích đóng hộp này, không chừng sẽ tò mò muốn ném thử.
Cố Hành Chu do dự đứng tại chỗ rồi nói, "Ba, lúc trước làm thế nào mà theo đuổi được nữ sĩ Phương Uyển?"
Cố Phong nghi hoặc nhìn con trai, "Tại sao lại hỏi chuyện này?"
Cố Hành Chu: "Tò mò."
Cố Hành Chu vẫn luôn cho rằng Tạ Ninh so với mạch não của mẹ mình cũng không hề thua kém.
Hai cha con đứng ở trong sân, tính toán khai thông, thì cửa cách đó không xa đột nhiên mở ra.
Ngay lập tức hai người run lên, Cố Phong vội vàng bước lên cản tầm mắt của Phương Uyển.
Cố Hành Chu cũng nhân cơ hội đem cá trích đóng hộp bỏ vào cặp sách.
"Hai cha con đứng đó làm gì?"
Cố Phong: "Không làm gì, đang định đi vào."
Thấy con trai đã cất đồ vật, Cố Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Uyển cười nói: "Tôi còn tưởng hai người đang nhìn hoa trong khu vườn tôi vừa sửa lại."
Lời vừa nói ra, Cố Phong cùng Cố Hành Chu không hẹn mà cùng nhìn về phía vườn hoa, chỉ thấy một cành trụi lá giữa những bông hoa đang nở rộ.
"..."
"..."
Ăn tối xong Cố Hành Chu trở về phòng nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, cầm di động nhìn WeChat của Tạ Ninh.
Hôm nay khi tan học anh muốn nói với Tạ Ninh nhưng Tạ Ninh dường như không hiểu gì cả, giống như hai đại lộ song song.
Lúc này, một tin nhắn gửi đến.
[Thẩm Tùng]: Cố cẩu, đi KTV không?
Cố Hành Chu liếc mắt một cái.
[Cố Hành Chu]: Không đi.
[Thẩm Tùng]: Được rồi, vậy tôi đi tìm thiên mệnh O đây.
[Cố Hành Chu]: Từ từ...
[Thẩm Tùng]: Làm sao vậy?
[Cố Hành Chu]: Cậu đang yêu đương?
Thẩm Tùng đang ngồi ở KTV nhìn thấy, trong lòng rơi một cái bịch. Đương nhiên là chưa từng yêu đương nhưng cũng không ngăn được hắn tìm kiếm tình yêu.
Nhưng đối phương là Cố Hành Chu, Thẩm Tùng không muốn mất mặt.
[Thẩm Tùng]: Đương nhiên là có từng yêu đương.
Cố Hành Chu nhìn tin nhắn trên điện thoại liền bật dậy.
[Cố Hành Chu]: Yêu đương tốt chứ?
Thẩm Tùng nhìn, trong lòng nhảy dựng, Cố Cẩu đây là muốn yêu đương!
Cùng ai?
Không phải là Tạ Ninh chứ?
Nhưng có thể nói đây là lần đầu Cố Hành Chu ở trước mặt hắn nhờ vả, Thẩm Tùng ưỡn thẳng bọ ngực.
[Thẩm Tùng]: Dĩ nhiên tốt, cậu chưa nghe qua ngọt ngào luyến ái à?
Quả nhiên đối phương liền trả lời.
[Cố Hành Chu]: Cậu làm thế nào thổ lộ?
[Thẩm Tùng]: Đương nhiên là trước hết phải theo đuổi, đầu tiên viết thư tình, rồi mua đồ đối phương thích. Cứ như vậy, sau một thời gian dài ở chung, tự nhiên ở bên nhau thôi.
Thẩm Tùng thì đang nói lời vô nghĩa trên điện thoại, còn Cố Hành Chu đối diện lại nghe tin nhắn âm thanh vô cùng nghiêm túc.
Có thể nói giống như một người dám dạy một người dám học!
[Thẩm Tùng]: Cố cẩu, cậu muốn thổ lộ cùng ai? Không phải Tạ Ninh chớ?
Tin nhắn gửi đi, đối diện cả một hồi lâu không hồi âm.
Thẩm Tùng lại thử thêm lần nữa.
[Thẩm Tùng]: Cố cẩu?
Đầu bên kia, cố Hành Chu ngồi ở bàn học, mở ra một tờ giấy đặt trước mặt, không thể nào hạ bút.
Cố Hành Chu đột nhiên ảo não trước đây không mở thư tỏ tình của Beta kia với Tạ Ninh nhìn xem.
Cuối cùng tớ giấy chỉ có ba chữ: "Tôi thích cậu."
Sáng sớm hôm sau, Cố hành Chu vừa đến lớp thì Thẩm Tùng liền nghênh đón.
"Cố cẩu, những lời hôm qua cậu nói trên WeChat có ý gì hả? Cậu muốn yêu đương? Có người lọt vào mắt xanh của cậu à?"
Cố Hành Chu bỏ qua hắn ngồi xuống chỗ.
Thẩm Tùng lại như không biết từ bỏ, "Nói tôi nghe một chút, biết đâu có thể cho thêm lời khuyên."
Thẩm Tùng nhất quyết muốn trở thành cố vấn tình yêu của Cố Hành Chu. Đây là cơ hội để lên mặt dạy Cố Hành Chu đó!
Cố Hành Chu không dao động: "Cậu quản nhiều như vậy làm gì?"
Thẩm Tùng: "Đương nhiên là muốn quan tâm rồi, vấn đề tôi quan tâm cũng là vấn đề mà toàn bộ Omega toàn trường quan tâm. Là Tạ Ninh đi?"
Cố Hành Chu liếc nhìn hắn nói: "Chính mình muốn biết cũng đừng kéo theo người khác."
Thẩm Tùng cũng biết lời mình nói có chút vô lý, gãi gãi tóc.
Vu Chu từ cửa đi vào thấy hai người tụ tập, hiếu kỳ nói: "Nói về cái gì đấy?"
Thẩm Tùng thấy, kéo Vu Chu làm đồng minh. Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, liền thấy Cố Hành Chu đưa một phong thư cho Vu Chu.
Vu Chu nghi hoặc, "Cố ca, đây là làm gì?
Cố Hành Chu: "Thư tình."
Thẩm Tùng nhìn cẩn thận. Mặc dù chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng nhìn thấy heo chạy, thư tình không phải luôn có phong bì màu hồng, cái này đến phong thư cũng không có!
Cố cẩu không nghĩ thư tình là lấy tờ giấy rồi viết vài chữ trên đó chứ?
Này căn bản chỉ là tờ giấy nhỏ đó, có được không?
Vu Chu nghe xong rất kinh ngạc, mặt dần biến hồng. Ngạc nhiên cùng kinh hỉ nói: "Cho tôi à, Omega nào cho tôi?!"
Nói rồi đem ghế dựa ngồi đối mặt Cố Hành Chu: "Omega kia có đẹp không?"
Cố Hành Chu vô tình đánh vỡ ảo tưởng của Vu Chu nói: "Lát tan học cậu đưa cho Tạ Ninh."
Vu chu: "..."
Đối với việc Cố Hành Chu đưa thư tình cho Tạ Ninh thì Vu Chu không ngạc nhiên, bởi vì lần trước Cố ca giúp Tạ Ninh đánh nhau, đủ làm hắn ngạc nhiên rồi.
Hôm nay tiết đầu là tiếng Anh, cho dù lớp mười hai buồn ngủ như nào thì cũng không dám ngủ trong tiết chủa chủ nhiệm.
Tạ Ninh ghi chép bài theo tiếng độ giảng của Lưu lão sư. Hạ Dương ngồi bên cạnh chống đầu, có chút mơ màng sắp ngủ.
Viết được một nửa, bút không ra mực, Tạ Ninh lắc lắc.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, Tạ Ninh lấy giấy xoa bàn tay dính đầy mực.
Tan học Tạ Ninh tính toán đến nhà vệ sinh rửa tay.
Mới vừa ra khỏi cửa đã bị chặn lại bởi người mang trọng trách nặng nề Vu Chu.
Tạ Ninh thấy người quen mắt nhưng cũng không biết, tính toán đi qua.
Giây tiếp theo, người nọ mở miệng.
"Bạn học, có người nhờ tôi đưa đồ vật cho cậu."
Nó rồi Vu Chu liền lấy phong thư tình kia từ trong túi áo đồng phục.
Tạ Ninh: "Tờ giấy ghi chú?"
"..."
Vu Chu cạn lời, hắn liền biết sẽ bị nói như vậy.
"Không phải, là thư tình." Sợ Tạ Ninh không nhận, Vu Chu còn cố ý bỏ thêm một câu, "Là một đại soái ca dưa cậu."
Tạ Ninh lắc đầu: "Tôi không cần."
Vu Chu: "Vì cái gì?"
Tạ Ninh: "Nam nhân chỉ làm ảnh hưởng tốc độ giải đề của tôi."
Editor: Dịch đoạn nói về lúc Tạ Ninh mới nhận về Tạ gia, nhìn gầy trơ xương, quần áo rách rưới, sợ hãi mọi người mà nở nụ cười thiện ý với người cùng trang lứa Tạ Mộc Bạch. Sau đó bị cậu ta lợi dụng lừa dối các thứ. Editor khóc hết một dòng sông!