"Nhìn, nhìn kìa." Một Omega kích động kéo bạn mình.
"Trời ơi, là một Alpha, lớn lên lại đẹp như vậy."
"Nhìn vai anh ấy kìa, thật là rộng, nếu dựa vào cảm giác rất tuyệt nhỉ?"
"Không được, tớ phải chụp hình rồi phát lên vòng bạn bè."
Cố Hành Chu không để ý ánh mắt xung quanh, mà tiến về phía nhân viên cửa hàng, "Cho hỏi bộ sản phẩm dưỡng da ở đâu?"
Thanh âm trầm thấp giàu từ tính, mày kiếm mắt như sao, mũi thẳng, môi mỏng, góc mặt sắc bén, đường cong cằm tuyệt hảo, dáng người thẳng tắp. Chỉ cần đứng thôi cũng thu hút không ít ánh mắt.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, vội hoàn hồn: "Ở bên phải phía trước, tôi dẫn ngài đi."
Nói rồi một tay duỗi về phía trước, bày ra tư thế chuyên nghiệp.
"Quá soái, cậu nói nếu tớ lên hỏi xin WeChat thì anh ấy có cho không?"
"Kiểu soái này chỉ đứng xa xem, không thể đụng tới!"
"Alpha này hẳn là có đối tượng, tôi đoán đến cửa hàng mua đồ trang điểm cho bạn gái."
"Khi nào mới đến lượt tớ có bạn trai đẹp như thế?"
Cố Hành Chu theo nhân viên cửa hàng đi vào khu sản phẩm dưỡng da, trên kệ trưng bày đủ loại sản phẩm.
"Tiên sinh, ngài muốn mua sản phẩm gì, loại cấp nước hay dưỡng trắng?"
Cố Hành Chu chưa từng mua thứ này, tuy rằng nữ sĩ Phương Uyển có không ít chai lọ vại bình trên bàn trang điểm nhưng anh cũng không quen biết gì tụi nó.
"Dưỡng trắng hay cấp nước...
Omega lớn lên dễ nhìn, tay cũng nhỏ hơn anh nhiều, làn da trắng như tuyết, cảm giác mặt trời chiếu có thể xuyên thấu.
Cố Hành Chu không nghĩ ngợi nói, "Cấp nước."
Quản lý ở một bên nhìn những đồ vật giá trị trên cổ tay Cố Hành Chu, từ xa nháy mắt với nhân viên một cái.
Nhân viên ngầm hiểu xoay người đi lấy sản phẩm tốt nhất, giá cả rất cao.
Nhân viên mang sản phẩm cấp nước để trước mặt Cố tiến sinh trước mặt, kiên nhẫn giới thiệu.
Cố Hành Chu nhìn lướt qua, thấy đầy chai lọ xa sỉ có tác dụng cấp nước.
Cho dù nhân viên nói một đống, Cố Hành Chu không hiểu. Chỉ hỏi: "Những cái này đều có thể cải thiện làn da?"
"Đương nhiên, đây đều là những sản phẩm tốt của thương hiệu quốc tế, có thể cải thiện làn da tốt nhất."
Nhân viên cửa hàng vẫn tiếp tục nhiệt tình giải thích nhưng Cố Hành Chu chỉ nghe thấy từ "hiệu quả tốt nhất."
"Vậy đều gói lại đi."
"Sản phẩm này..." Nhân viên đang nói thì ngưng bặt, kinh ngạc nói: "Tất cả sao?"
Cố Hành Chu: "Ừm."
Nhân viên hít sâu một hơi, cảm thấy mùi hương thơm của tiền hoa hồng thoang thoảng.
Quả nhiên là chủ nghĩa tư bản... muốn làm gì thì làm.
Đây cũng là lần đầu gặp được khách hàng giàu như vậy.
Thật là...
Yêu quá...
Nhân viên cửa hàng mặt tươi cười, động tác nhanh nhẹn đóng gói, một bên nhiệt tình nói các bước dưỡng da cho Cố Hành Chu.
Đóng gói xong cũng phải năm sáu túi.
"Hoan nghênh lần sau lại đến."
Quản lý cùng nhân viên tiễn Cố Hành Chu ra khỏi cửa hàng, nhân viên nhìn bộ sản phẩm cao cấp trong tay Cố Hành Chu miễn bàn hưng phấn cỡ nào, "Nếu bạn trai tôi cùng có thể mua đồ tiêu tiền không chớp mắt như thế thì đời này trừ hắn ai cũng không gả!"
Quản lý nhìn cô một cái, "Hiện tại đối tượng không có nhưng lại có phần hoa hồng không nhỏ."
Hai người nhìn nhau, hy vọng Cố Hành Chu lần sau lại đến.
Cố Hành Chu xách theo một đống túi trở về. Vừa vào cửa thì cố ý nhìn vào bên trong, thấy không ai trong phòng khách thì nhanh chóng đổi giày lên lầu.
Mua nhiều đồ như thế, nếu đếm kỹ ít nhất hơn mười cái chai lọ.
Nghe nhân viên cửa hàng nói đều cấp nước cùng cung cấp tinh chất dưỡng da.
Tuy rằng đã giảng giải kỹ nhưng sau đó vấn tri kỷ đưa Cố Hành Chu một bản hướng dẫn sử dụng.
Cố Hành Chu đem bản hớng dẫn mở ra, nhanh chóng đọc một lần, mặt cũng nhíu lại.
Bộ phận sử dụng, "Mặt, cổ."
Cố Hành Chu nhìn đống độ vật, lên mạng bắt đầu tìm kiếm: "Essence* có thể cải thiện toàn bộ làn da không?"
Internet trả lời: Có thể nhưng vẫn đề cử là nên dưỡng da tay vì đây là sản phẩm được điều chỉnh đặc biệt cho da tay.
Cố Hành Chu nhìn di động, nhướn mày, ánh mắt nhìn qua mấy thứ mua về một lần, sau đó đứng dậy ra cửa.
"Thùng thùng---" Cố Hành Chu gõ cửa phòng ba mẹ, theo đó đi vào.
Trong phòng không có người. Cố Hành Chu đi nhanh đến bàn trang điểm của nữ sĩ Phương Uyển.
Chỉ thấy trên bàn chất đầy những sản phẩm trang điểm tinh tế, đại bộ phận là hàng ngoại quốc.
Cố Hành chu hơi cúi đầu, nhìn những dòng chữ tiếng Anh trên sản phẩm từng cái một, cuối cùng trong đống đồ đó tìm được ba tuýp kem dưỡng da tay
Kem dưỡng da tay viết bằng tiếng Nga. Cố Hành Chu chỉ có thể hiểu một ít. Một trong ba tuýp đã mở, hai cái còn lại mới toanh.
Cố Hành Chu nhìn hai tuýp kem dưỡng da tay còn mới, nhìn cẩn thận chữ tiếng Nga trên đó muốn coi đó là mùi hương gì.
"Hành Chu, con làm gì đó?"
Âm thanh của Phương Uyển từ cửa truyền vào. Thân hình cao lớn của Cố Hành Chu cứng đờ, vội vàng cầm hai tuýp kem dưỡng da tay giấu ra sau lưng.
"Không có gì."
Phương Uyển mang dép lông màu trắng đi vào, nhìn bàn trang điểm có chút loạn, rồi lại nhìn trên người Cố Hành Chu...
Biểu tình vi diệu nhìn Cố Hành Chu: "Hành Chu, con..."
Cố Hành Chu nhìn ánh mắt của Phương Uyển, có hơi khẩn trương, yết hầu lăn lên lăn xuống.
"Con thích đồ trang điểm của mẹ?"
Cố Hành Chu nghiêm trang nói: "Không có."
"Không có?" Phương Uyển hiển nhiên không tin.
"..."
Nhìn thấy ánh mắt thăm dò cùng khẳng định của Phương Uyên, Cố Hành Chu cúi thấp đầu, căng da đầu nói: "Có một chút."
"Mẹ biết mà, con thích mà. Lúc nhỏ khi mẹ trang điểm cho con, con cũng không kháng cự." Nói rồi Phương Uyển quay đầu đi đến nhìn vào đáy hộp, "Hình ảnh khi con còn nhỏ mặc váy mẹ đều còn giữ!"
Cố Hành Chu: "..."
Nhìn thấy Phương Uyển quay người, Cố Hành Chu nhanh chóng đem một tuýp kem nhét vào túi, còn hai cái còn lại trả về chỗ cũ.
"Hành Chu, con xem."
Phương Uyển giơ ảnh chụp đến trước mắt Cố Hành Chu, ngay lập tức gương mặt của Cố Hành Chu tối sầm, lịch sử đen tối ngày bé hiện ra.
Phương Uyển: "Thế nào?"
"..." Cố Hành Chu dùng chiến thuật ngã người ra sau, "Mẹ thích là được."
Cuối cùng Cố Hành Chu bị ép nhớ lại hồi ức tuổi thơ kinh khủng, sau đó trở về phòng.
Cố Hành Chu sờ sờ vuốt vuốt tóc mái ngổn ngang của mình, nhớ tới khuôn mặt nhỏ trắng nõn ngoan ngoan của Tạ Ninh.
Đáng giá!
Vốn tính toán báo cáo với Lưu lão sư tình huống môn vật lý nhưng bởi vì mình trở thành trò cười trong lớp tiếng Anh của thầy, Tạ Ninh mặt nóng lên, cái gì cũng quên sạch sẽ.
Chờ tới khi nhớ lại thì đã đến lúc tan học, Tạ Ninh không còn cách nào, chỉ có thể cõng cặp xách về Tạ gia trước.
Tạ Ninh đi vào huyền quan, cùng lần trước không giống nhau, lần này trực tiếp hẳn hai đôi giày cao gót.
Tạ Ninh nhíu mày, thay đổi giày rồi hướng vào trong, qua nhiên nghe được âm thanh nói cười trong phòng khách.
Chỉ thấy Tạ phụ nhân cùng một người nữ trẻ tuổi sinh đẹp ngồi nói cười trên sofa.
Người phụ nữ ánh mắt lơ đãng nhìn thấy Tạ Ninh thì lời đang nói im bặt, theo đó hỏi Tạ phu nhân, "Đây là A Ninh ạ?"
Tạ phu nhân quay đầu lại, quả nhiên thấy Tạ Ninh đang mang balo đứng ở phòng khách.
"A Ninh mau tới đây, đây là Lý tiểu thư." Tạ phu nhân lộ vẻ mặt hiền từ vẫy vẫy Tạ Ninh.
Tạ Ninh mím môi, trong ấn tượng của cậu, Tạ phu nhân vẫn luôn lãnh đạm, không thích cậu.
Đối với cậu nhiệt tình chào hỏi thì đây là lần đầu.
Nhìn người nữ trẻ tuổi bên cạnh, Tạ Ninh chọn vị trí ngồi cách xa cô một chút.
Nhìn hành động mang tính xa cách của Tạ Ninh, khoé miệng đang cười của Tạ phu nhân cứng lại.
"Đứa nhỏ này thấy khách tới sao lại không chào hỏi?"
Hai mắt hạnh của Tạ Ninh chuyển động, gọi là gì?
Cuối cùng Tạ Ninh mở miệng: "Chào Lý tiểu thư."
Lý Minh Vi dáng người vô cùng đoan trang, nghe Tạ Ninh chào thì nụ cười trước sau chưa đổi, âm thanh nhẹ nhàng nói: "Chào con, con là A Ninh nhỉ."
Tạ Ninh gật đầu, không nói gì thêm.
Tạ phu nhân bất mãn liếc nhìn Tạ Ninh, xoay người vỗ vỗ tay Lý Minh Vi, "Minh Vi, con từ nước ngoài trở về, cái gì không thoải mái cứ nói với bá mẫu*.
"Dạ." Lý Minh Vi cũng nắm tay Tạ phu nhân, nhìn Tạ Ninh ngồi bên cạnh, không biết nghĩ cái gì, nói: "A Ninh mới về nhà, chưa ăn cơm nhỉ?"
Nói rồi còn đứng lên, một bộ dáng chủ nhà, "Cô đi nhìn xem trong nhà bếp có cái gì cho con ăn không."
Tạ Ninh nhìn cô ta, người phụ nữ diện mạo xinh đẹp, một thân váy ôm sát người, cử chỉ đoan trang nho nhã nhưng lại nhìn người bằng lỗ mũi.
"Không cần, tôi không đói."
Lý Minh Vi không dừng lại, "Học cả một ngày chắc mệt mỏi, cô làm chút nước cho con uống."
Theo sau nhìn Tạ phu nhân, "Bá mẫu, con ở nước ngoài tự mình làm một loại nước ép rau, uống ngon lại khoẻ mạnh."
Trong giọng nói không thể hiện sự biến đổi cảm xúc, ngay cả khi Tạ Ninh từ chối thì vẫn là bộ mặt mỉm cười."
Tạ phu nhân cũng đứng lên nói, "Sao có thể làm phiền con."
"Không có việc gì," Lý Minh Vi nhìn Tạ Ninh đang ngồi, "Lúc ở nước ngoài còn thích làm gì đó để giết thời gian, thời gian dài tay nghề cũng không tệ lắm. Con làm thử, nếu người thích liền làm cho người uống."
Tạ Ninh tự nhiên cũng cảm giác được ánh mắt đang dừng trên người mình, cũng nghe được ý tứ trong lời nói của Lý Minh Vi. Nhìn bộ dáng chủ nhân của cô ta, lòng hơi khó chịu.
Ai thèm uống nước rau của cô!
Theo đó hai người một trước một sau vào phòng bếp, tiếng nói cười lại truyền đến.
Hai người vừa vào nhà bếp thì Tạ Ninh cũng không ngồi, đứng dậy lên lầu.
Không bao lâu sau có âm thanh đập cửa vang lên.
Tạ Ninh đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Lý Minh Vi cầm ly chất lỏng màu xanh đứng bên ngoài cửa.
Lý Minh Vi mở miệng, "A Ninh."
Theo đó đưa cái ly đến trước mặt Tạ Ninh, "Về sau ở chung còn dài, rốt cuộc thì tôi cũng sẽ ở chùng một chỗ với ba cậu sau khi kết hôn."
Giải thích:
*Essence là một sản phẩm chăm sóc da dạng nước chứa hàm lượng lớn các thành phần hoạt tính giúp cấp nước, bảo vệ và tăng cường sức khỏe tổng thể của làn da. Sau khi dùng sữa rửa mặt và toner, bạn có thể thoa essence lên làn da giúp khôi phục độ ẩm cho các tế bào da.
Bá mẫu: cách gọi mẹ của bạn bè hay bạn học.