Cố Hành Chu cùng Tạ Ninh giao lưu bình thường, cũng giống như cách mọi người giao lưu nói chuyện phiếm với nhau.
Vả lại Tạ Ninh đến gặp bạn trai để hỏi bài tập. Cũng không có cái gì phải thì thầm, cậu đã tạo ra cái cớ hoàn hảo.
Tạ Ninh vốn đang dương dương tự đắc.
Chỉ cần chính mình với tìm Cố Hành Chu để hỏi bài, liền không phải là đang nói chuyện yêu đương trước mặt người khác.
Cậu cũng không cần xấu hổ.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính không bằng cẩu nam nhân trước mặt mở mồm.
Lời vừa nói ra học sinh lớp một đều nhìn về phía Tạ Ninh vài lần.
Còn cười trộm.
Mặt Tạ Ninh nóng lên, đôi mắt hạnh hơi chớp chớp, lắp bắp, "Anh... anh nói cái gì?"
Cố Hành Chu vẫn duy trì bộ dáng lãnh đạm, "Nghe không hiểu?"
Tạ Ninh mày nhảy dựng, dường như đoán được cái gì diễn ra tiếp, định mở miệng nói là mình nghe hiểu.
Cố Hành Chu mở miệng dùng âm thanh trầm thấp lạnh nhạt nói: "Anh có thể giảng đề cho em, nhưng với điều kiện là em hôn anh một cái."
Tạ Ninh: "..."
"Cứ theo thứ tự đó mà quyết."
Thẩm Tùng ngồi ở trước không nhịn được cười ra tiếng.
Cố cẩu quá là mất nết.
Tạ Ninh nghe được người khác cười, mặt đỏ tai hồng.
Vội cầm lấy sách bài tập, đứng dậy chạy đi.
Sớm biết vậy cậu không thèm tới.
Nhưng mà vừa đứng lên Tạ Ninh đã bị một cổ đạo lực mạnh kéo xuống, lại ngồi lên ghế lần nữa.
Đôi mắt đào hoa của Cố Hành Chu nhìn chằm chằm mình, ngữ khí lãnh đạm, "Em đi đâu?"
Cố Hành Chu với vẻ ngoài tuấn tú nhưng ngữ khí lạnh nhạt tựa như băng, đôi mắt sắc bén không hề có chút nhu hoà nào.
Nhìn qua... rất là hung dữ.
Tạ Ninh bị nhìn run lên.
Làm gì... hung dữ như thế.
Cậu cũng không làm gì...
Từ lần trước Cố Hành Chu sinh khí, Tạ Ninh đã vài tháng không nhìn thấy Alpha dùng biểu tình lạnh nhạt hung dữ này nhìn mình.
Tạ Ninh nuốt nước miếng, ngồi thẳng người, trấn định nói: "Quá đắt rồi, không trả nổi."
Nói rồi liền lấy cái tay đang nắm cổ tay cậu kéo ra, miệng hỏ thì thầm, "Lát nữa em đi văn phòng giáo viên hỏi..."
Nói rồi còn khẽ như mèo nhỏ ngẩng đầu len lén liếc mắt nhìn sắc mặt Cố Hành Chu. Chỉ thấy Alpha cũng đang không chớp mắt nhìn mình, giống như ác lang nhìn con mồi.
Tạ Ninh mím môi, "Giáo viên miễn phí..."
Nói thật nhiều, nhưng mà ý tứ chỉ có một câu.
Em không cho anh hôn.
"Cố ca, người ta ghét bỏ cậu quá đắt! Cậu có giảm giá không?"
"Cố ca, Tạ Ninh cùng cậu biết nhau lâu vậy, sao cậu không chiết khấu đi!"
Lớp một bắt đầu ồn ào.
Tạ Ninh lúc này hận không thể tìm được cái khe nào chui xuống.
Thật vất vả mới kéo được tay người ra, ngay sau đó liền thấy Cố Hành Chu cầm lấy sách bài tập từ tay cậu.
Mở ra để trên bàn.
"Nghe giảng đi."
Cái đầu xù xù của Tạ Ninh lắc liên tục.
"Em không nghe."
Cố Hành Chu không nhìn cậu, mà lấy bút ra, bắt đầu chuẩn bị giảng, "Em không có lựa chọn."
Tạ Ninh không phục, "Anh không nói lý."
Cố Hành Chu nhướng mày.
Tạ Ninh: "Cẩn thận đó, em sẽ tố cáo anh với 315."
Cố Hành Chu: "Em tố cáo tội gì?"
Tạ Ninh: "Ép mua ép bán."
Cậu đã từ chối nghe mà đối phương còn một hai bắt ép.
Thế này mà không còn là ép mua ép bán sao.
Cố Hành Chu giương mắt nhìn Tạ Ninh thở phì phò liếc mắt một cái.
"Sau khi anh nói xong, thù lao em trả thế nào cũng được."
Tạ Ninh: "Em không trả nổi."
Cố Hành Chu: "Không liên quan, anh có thể giúp em."
Tạ Ninh: "..."
Cố Hành Chu chỉ vào bài tập, rồi viết xong bước một, đặt trước mặt Tạ Ninh.
Vấn đề mới được giải bước một, còn các bước khác chưa biết, đây là kiểu dụ hoặc cực lớn với Tạ Ninh - một người vô cùng hiếu học. Thậm chí còn có chút cồn cào ruột gan muốn biết bước tiếp theo.
Nhưng mà đây rõ ràng là cái bẫy của Cố Hành Chu.
"Có thể trả thù lao sau khi giảng xong không?"
Cố Hành Chu: "Có thể, nhưng chỉ có thể thanh toán một lần, không thể chia nhỏ."
Thẩm Tùng quay đầu nhìn Tạ Ninh liếc mắt một cái. Rõ ràng đây là Cố cẩu đào hố cho người nhảy mà!
Tại sao Tạ Ninh còn giống như không thấy, còn đáp ứng?
Sau đó liền nhìn màn hình bảo vệ.
Tâm tình liền dạt dào.
Quả nhiên tình yêu khiến đầu óc người ta choáng váng.
Nếu Thiến Thiến đào hố cho hắn, thì hắn cũng khẳng định tình nguyện nhảy vào.
Thấy Omega ngoan ngoãn cúi đầu nghe giảng, ánh mắt Cố Hành Chu nhìn chằm chằm cậu.
Chỉ nghe "Rẹt" một tiếng vang lên.
Cố Hành Chu kéo ghế của Tạ Ninh về phía gần bên mình.
Khiến khoảng cách của hai người gần hơn.
Tạ Ninh hoảng sợ, cái đầu lông xù run run.
Trợn to mắt hạnh nhìn Cố Hành Chu.
"Mau giảng đề đi."
Nói rồi còn vỗ vỗ sách bài tập.
Ánh mắt Cố Hành chu nhìn ở trên cổ Omega một vòng.
Quả nhiên trên vùng sau cố dán tận hai miếng dán ngăn mùi pheromone.
Hương vị thanh ngọt trên người Tạ Ninh đã thật lâu anh không có được cảm nhận qua.
Tạ Ninh thấy người nhìn chằm chằm, dùng khuỷu tay chạm cánh tay Alpha, khiến người hoàn hồn.
Cố Hành Chu nhìn, duỗi tay cầm bút giảng bài tập.
"Nghe hiểu không?"
Tạ Ninh nhìn các bước giảng trên giấy, gật đầu, "Hiểu."
Cố Hành Chu không dấu vết nhìn Tạ Ninh một cái, "Vậy..."
Tạ Ninh: "Giảng câu tiếp theo đi."
Cố Hành Chu: "..."
Đôi mắt Tạ Ninh sáng lên nhìn anh, tay chỉ vào một câu hỏi khác.
Cố Hành Chu rũ mắt nhìn.
Loại đề này lúc trước thấy Tạ Ninh đã từng làm, chỗ khó hiểu cũng từng nói qua cho cậu rồi.
Đôi mắt đào hoa đầy ý vị nhìn Omega, âm thanh trầm thấp lạnh nhạt, "Không biết?"
Nghe câu hỏi của đối phương, trong lòng Tạ Ninh rơi lộp bộp. Làm bộ cúi đầu xem đề, không nhìn thẳng đôi mắt đào hoa kia.
Ở dưới ánh mắt của Cố hành Chu ngoan ngoãn gật đầu, giả bộ đáng thương nói, "Không biết, lâu rồi chưa làm."
Vu Chu ngồi ở phía trước nghe xong có chút không đành lòng.
Cố ca giảng bài thì giảng thôi, hung hăng như thế làm gì?
Sau đó nhìn Tạ ninh liếc mắt một cái.
Ở trong lòng cảm thấy cạn lời, nhìn Omega sợ tới mức âm thanh dùng giọng như muỗi kêu.
Vu Chu tự nhận là rất tinh tế, đi đến bên cạnh Cố Hành Chu nhỏ giọng nói: "Cố ca, ôn nhu một chút, Omega chỉ muốn được dỗ dành. Huống hồ cậu là bạn trai, người ta không biết mới hỏi, cậu còn không chỉ mà hỏi lại cái gì?!"
Một kẻ ế từ trong trứng đang thuyết giảng đạo lý tình yêu.
Tư thế kia hận không thế dạy cho Cố Hành Chu biết như thế nào là yêu đương.
Cố Hành Chu: "..."
Liền liếc mắt nhìn Thẩm Tùng một cái, Thẩm Tùng hiểu được ý nghĩa.
Vội đứng dậy, tiến lên kéo Vu Chu đang ở bên cạnh đối phương giảng đạo lý yêu đương ra khỏi phòng học.
Vu Chu đang nói hăng say, đột nhiên bị lôi đi, bất mãn nói: "Cậu túm tôi làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?"
"..." Thẩm Tùng muốn cạn lời, "Cậu thì bận cái gì?"
Vu Chu vừa nghe liền hăng hái, "Vội vàng chỉ dạy Cố ca cách yêu đương."
Thẩm Tùng: "..."
Một kẻ ế từ bụng mẹ đi dạy người khác cách yêu đương...
Vu Chu nói chuyện hùng hồn đầy lý lẽ, "Cậu không thấy vừa rồi Cố ca đối với Omega có bao nhiêu hung dữ, không phải chỉ kêu giảng bài thôi sao? Sao phải giữ mặt lạnh, doạ Omega sợ đến mức không dám nói lớn tiếng."
Thẩm Tùng: "Cậu không biết gì về tình thú trong tình yêu cả!"
Vu Chu vẻ mặt khiếp sợ nhìn phía Thẩm Tùng: "Tên cẩu nhà cậu từ bao giờ biết trợn tròn mắt nói dối như thế!"
Thẩm Tùng: "..."
Vu Chu - đứa trẻ này quá là chính trực!
"Không lẽ mắt mù mà lỗ tai cậu còn điếc?"
Thẩm Tùng: "..."
Nói rồi Vu Chu quay đầu lại, từ phía sau cửa liếc nhìn vào chỗ Tạ Ninh, nhìn cậu cúi đầu ngồi bên cạnh Cố Hành Chu, bất bình nói: "Omega người ta vui vẻ lại đây tìm Cố ca, Cố ca từ lúc người ta vào cửa đến giờ vẫn là mặt lạnh, không cười, đã thế nói chuyện còn lạnh như băng. Nào có bộ dáng của một người bạn trai chứ?"
Nói rồi còn tự vỗ ngực một cái, "Không được, Cố ca thật vất vả mới thoát ế, bạn trai mới đuổi tới tay không thể như vậy liền đi mất, tôi phải đi cứu vớt tình cảm của hai bọn họ."
Ánh mắt Vu Chu kiên định.
Thẩm Tùng: "..."
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng mà Cố cẩu kia muốn thoát ế phải nói là quá dễ dàng. Chẳng qua lúc trước không gặp được người thích hợp mà thôi. Cũng không biết tên ngốc trước mặt này làm thế nào mà thấy được tình cảm của hai người kia có vấn đề.
Vu Chu nhớ lại lúc Cố Hành Chu theo đuổi Tạ Ninh, thở dài cảm khái nói: "Quả nhiên đuổi tới tay liền không biết quý trọng."
"Nam nhân các người đúng là không phải thứ tốt đẹp gì!"
Thẩm Tùng: "..."
Cố Hành Chu nhìn bài tập mà Tạ Ninh chỉ, hỏi lại lần nữa, "Thật sự không biết?"
Tạ Ninh vẫn cúi đầu, âm thanh rầu rĩ nói: "Không biết."
Rồi chưa đợi người ta nói gì, lại tiếp tục nói: "Có phải em quá ngu ngốc không?"
Cố Hành Chu nhìn cậu một chốc lát, "Không có."
Có thể khiến Tạ Ninh nói như thế thì dường như là thật sự không biết làm.
Cố Hành Chu lại lần nữa cầm bút, giảng đề cho Tạ Ninh.
Khi Alpha cúi đầu viết chữ, đôi mắt hạnh của Tạ Ninh láo liên như tên trộm nhìn đồng hồ treo tường.
"Nghe hiểu không?"
Trên mặt Tạ Ninh có hơi hoảng loạn, vội nói: "Hiểu, hiểu."
Tạ Ninh lại cúi đầu nhìn kỹ vài lần, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng đang nhìn mình.
Tạ Ninh căng da đầu không nhìn người.
Trong đầu đang nhẩm đếm.
Cố Hành Chu nhìn cậu, lạnh nhạt nói: "Hết câu hỏi rồi nhỉ?"
Dường như đang nhìn rõ trò lừa gạt của Tạ Ninh.
Nhưng vừa dứt lời thì chuông vào lớp vang lên.
Đôi mắt hạnh của Tạ Ninh nháy mắt sáng lên, sung sương nở nụ cười. Ngẩng đầu nhìn Cố Hành Chu đắc ý nói: "Hết rồi."
"Nhưng hiện tại chuông vào lớp đã báo, giáo viên sẽ đến nhanh thôi. Hẳn là không trả học phí được rồi."
Cố Hành Chu: "..."
"Thật đáng tiếc!" Khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh lộ biểu tình tiếc nuối.
Theo đó nhanh chóng thu thập đồ rồi thừa dịp Cố Hành Chu còn chưa hoàn hồn, nhanh chóng đứng lên.
"Trước tiên ghi nợ đã."
Nói xong liền cất bước chạy nhanh.
Phương pháp đối phó với cẩu nam nhân là phải chó hơn so với người ta.
Tác giả có lời muốn nói: Ninh Ninh dần bị Cố cẩu đồng hoá!