• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tên nhà giàu kia tìm được Quý Niên thì anh đang ở lớp một khối mười một học lớp tự học.

Đột nhiên bị người quấy rầy, lớp học đang yên tĩnh nháy mắt ồn ào.

Nghe Tạ Trường Hằng đánh nhau, Quý Niên nhăn mặt, nhưng ngồi yên không động.

Người con nhà giàu kia gấp đến đổ mô hôi đầy đầu, một dường chạy như điên, giờ thở không ra hơi, "Cậu... cậu không đi nhìn một cái sao?"

Quý Niên không nhìn hắn mà tiếp tục cúi đầu học bài, thanh âm lạnh nhạt, "Không liên quan gì đến tôi."

Con nhà giàu kia bị những lời nói này khiến giận muốn ngất đi.

Lúc này ngữ khí bất đắc dĩ cùng châm chọc: "Tổ tông, bạn trai cậu ở sân thể dục đánh nhau cùng người khác, thế nào lại không liên quan đến cậu?"

Con nhà giàu đối với mọi người đều là thái độ thô lỗ, ai cũng coi thường.

Sở dĩ tìm Quý Niên cũng chỉ vì bọn họ không ai dám lên cản, sợ Tạ Trường Hằng lôi cổ đánh luôn.

Tuy rằng chủ nhiệm cũng đã đến nhưng không có chút tác dụng nào.

Quý Niên ngồi bất động như núi, thanh âm lãnh đạm: "Chia tay rồi."

Con nhà giàu: "..."

Con nhà giàu nghiến răng giận dữ nhìn Quý Niên.

Omega này lớn lên xinh đẹp nhưng tính khí quá chết tiệt, cũng không biết Tạ Trường Hằng sao lại đi yêu đương với người này.

Không chừng cũng coi trọng mặt mũi cùng dáng người.

Quý Niên nhìn sách, trong lòng lại đánh trống. Anh cùng Tạ Trường Hằng đã lâu không gặp.

Anh đã thử tự điều tiết chính mình bước ra khỏi đoạn tình cảm này, Tạ Trường Hằng làm gì anh đều không biết, cũng không muốn thấy hắn.

Ngày đó chia tay toàn là những lời chói tai cùng hành động vũ nhục, chỉ cần nhắc đến thì Quý Niên thấy ngực buồn sinh đau.

Đối phương chẳng qua muốn vui đùa chốc lát, cũng giống như những Omega trước đó, chơi chán liền vứt bỏ, không có gì đặc biệt.

Biết là người ta chơi đùa còn vội vàng chạy đi xem.

Anh lại không phải tiện thụ!

Không sợ mang tiếng xấu, ít nhất không làm mình tự coi thường mình.

Nhưng khi nghe được Tạ Trường Hằng đánh nhau với người khác, trong lòng Quý Niên vẫn không khống chế được lo lắng cho đối phơng.

Vì sao đánh sau? Có bị thương không?

Quý Niên tay nắm chặt bút, cố dằn lòng không nghĩ thêm nữa.

Con nhà giàu kia hấy Quý Niên nhất định không đi, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng.

"Tôi cầu xin cậu, tôi đã gọi cậu là tổ tông rồi, cậu hiện tại đừng tức giận, đi xem trước được không. Dù sao cũng là mạng người, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật. Nói là như thế nhưng mà cậu cũng không muốn Hằng ca đi tù chứ. Nếu có ai có thể ngăn được cậu ta thì tôi cũng sẽ không tới tìm cậu. Hằng ca chỉ nghe lời cậu, nếu cậu đi thì sẽ hữu dụng. Nếu cậu sợ bẩn đôi chân tôn quý thì tôi cõng cậu đi."

Con nhà giàu mở miệng như súng bắn liên thanh, nói không ngừng nghỉ.

Nhưng hắn nói một chút cũng không sai.

Tạ Trường Hằng từ nhỏ liền hỗn đản, ai nói cũng không nghe, không ai quản được.

Cho nên lúc trước Tạ Trường Hằng bị Quý Niên quản không cho hút thuốc khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc.

Căn bản là bọn họ chưa từng thấy qua bộ dáng cam tâm tình nguyện bị quản của Tạ Trường Hằng.

Cũng không biết Omega này cho Tạ Trường Hằng uống mê hồn dược gì mà nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng, còn học cách dỗ người. Thời gian yêu đương so với trước kia đều dài hơn bao nhiêu, giống như đời này không phải Omega này liền không được.

Con nhà giàu nói một đoạn dài, thấy biểu tình dao động trên mặt Quý Niên.

Liền tiếp tục cố gắng, "Đi nhanh thôi. Hai người trước kia tốt xấu gì cũng có một đoạn yêu đương. Coi như đi làm việc thiện, cũng yên tâm, nếu có điều tra gì thì tuyệt đối sẽ không kéo cậu vào khiến bị liên luỵ."

Quý Niên im lặng chốc lát mới đứng lên đi ra ngoài.

Con nhà giàu kia thấy người đi liền vội vàng chạy theo.

"Ở sân thể dục, nhanh lên, tôi dẫn đường."

Nói rồi liền chạy vượt qua mặt Quý Niên.

Chờ khi hai người tới thì đã thấy bốn phía đầy người vây quanh.

Quý Niên còn chưa tới gần liền nghe tiếng khóc cùng âm thanh hoảng loạn.

Chỉ thấy năm sáu người vây quanh một chỗ, có cả thầy giáo, đang chặn cái gì đó, mặt hoảng loạng cùng khiếp đảm.

Dưới chân bọn họ là máu bắt đầu chuyển đen.

Một học sinh bể đầu máu chảy đầm đìa nằm cách đó không xa, hôn mê bất tỉnh, đang được bên phòng y tế trường băng bó cầm máu chờ xe cứu thương.

Bước chân Quý Niên nhanh hơn, thực nhanh rõ ràng thấy đám người kia chặn Tạ Trường Hằng mà dưới chân hắn cầm dẫm một học sinh.

Ánh mắt hung ác, người xem tê dại.

"Tạ Trường Hằng, dừng tay! Thầy kêu em dừng lại!"

"Đừng đánh! Đừng đánh nữa! Em không thấy cậu ta đã không còn ý thức sao?"

"Tạ Trường Hằng! Em muốn đánh chết người rồi đi ngồi tù đúng không?"

Thầy giáo cùng vài học sinh cường tráng đi cản nhưng Tạ Trường Hằng vẫn không dừng động tác.

Alpha lúc này hốc mắt đỏ tươi, gân xanh nổi lên.

Hai tên tra nam này mẹ nó muốn ngủ với Quý Niên.

Hắn ôm một chút đã cảm thấy vui vẻ thật lâu mà hai tên súc sinh này dám có ý dâm.

Hắn đột nhiên minh bạch tâm tình của Quý Niên ở bên hắn. Bạn bè bên cạnh hắn đều coi thường Quý Niên. Cũng vô cùng rõ ràng hắn cùng Quý Niên ở bên nhau chỉ là vui đùa, chờ chơi chán rồi bỏ.

Quý Niên thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra, trong lòng nhất định cũng nghĩ tới.

Mấy ngày trước hắn nói chia tay còn nói những lời đó, nhục nhã mắng người, cũng không khác với sự thật là bao nhiêu.

Ngay từ đầu Tạ Trường Hằng chỉ muốn theo đuổi thôi, lúc đó không chiếm được nên có chấp niệm, nghĩ sau này chán rồi thì chia tay.

Nhưng Tạ Trường Hằng không nghĩ tới có thể kết giao với Quý Niên lâu như vậy, cũng không ngờ mình thực sự thích Quý Niên.

Hắn ngay từ đầu chỉ là muốn chơi đùa.

Cũng không nghiêm túc, vậy dựa vào cái gì mà muốn Quý Niên một lòng với mình?

Tạ Trường Hằng rơi vào sự hối hận cùng tự trách.

Hắn ngày đó không nên nói những lời đó với Quý Niên, không nên kéo cổ áo cậu ra.

Đối phương chỉ muốn tốt cho hắn, chỉ muốn hắn tốt hơn...

Nhưng hắn lại khốn nạn nói rằng hắn chưa nói chia tay là vì chơi chưa đủ.

Tạ Trường Hằng lúc này đánh mất lý trí.

Hắn thực sự muốn giết người dưới chân.

Quý Niên đẩy đám đông xem náo nhiệt nhanh chân bước vào.

Chung quanh là giáo viên đang cố khống chế tình huống thấy Quý Nhiên đột nhiên vọt lên thì sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vội nói: "Em là học sinh lớp nào, không thể qua đó, mau quay lại!"

Nhưng mà Quý Niên mắt điếc tai ngơ.

Bước nhanh đến bên cạnh Tạ Trường Hằng.

"Tạ Trường Hằng!" Quý Niên có chút cố sức chen lấn vào khoảng trống giữa thầy giáo cùng mấy học sinh khác để vào trong.

Nhìn Tạ Trường Hằng gương mặt thanh lãnh không khỏi lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Lúc này Alpha khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Người bị đánh đã sớm không còn ý thức. Tạ Trường Hằng gọi thấy người không phản ứng vội duỗi tay ôm lấy Tạ Trường Hằng.

"Tạ Trường Hằng, dừng tay!"

Quý Niên hét lên nhưng đối phương dường như không nghe thấy.

Cuối cùng Quý Niên cắn một cái trên tay hắn mới khiến lực chú ý thay đổi.

Tạ Trường Hằng cảm thấy cánh tay truyền đến một trận đau đớn, định hất ra, vừa quay đầu liền thấy Quý Niên đang ôm cánh tay hắn.

Lúc này Tạ Trường Hằng mới dừng động tác.

Thấy Alpha ngừng cử động, thầy giáo cùng vài học sinh vội mang tên nhà giàu hôn mê bất tỉnh dưới chân Tạ Trường Hằng nâng đi.

Tạ Trường Hằng nhìn Quý Niên.

Quý Niên thấy người dừng tay liền buông lỏng cảnh tay đối phương.

"Quý Niên..."

Tạ Trường Hằng duỗi tay muốn chạm vào người nhưng trên tay dính đầy máu.

Tạ Trường Hằng sợ mình làm dơ đối phương, tay giơ lên lại hạ xuống.

Quý Niên nhìn mặt đất đầy máu, lúc này hai mắt tối sầm, vừa rồi anh có thể khẳng định Tạ Trường Hằng thực sự muốn đánh chết đối phương.

Quý Niên ngực buồn đến phát đau, "Cậu có phải điên rồi không? Cậu đang làm cái gì? Có phải không cần nghĩ đến tương lai? Vừa rồi nếu cậu đánh chết người thì sẽ thế nào?"

Tạ Trường Hằng cúi đầu không nói chuyện.

Xe cứu thương cùng cảnh sát không lâu liền tới.

Quý Niên nhìn Tạ Trường Hằng lên xe cảnh sát, lúc này ngực chua xót.

Chuyện này gây ra náo loạn rất lớn ở Dư Hải.

Lúc sau Tạ gia lấy tiền áp xuống. Bởi vì hai người bị đánh đều dựa vào Tạ thị, nhận tiền bồi thường hợp lý liền cho qua.

Nhưng Tạ Trường Hằng cũng không bao giờ đến Dư Hải cao trung nữa. Nghe nói chuyển trường đến trường quý tộc tư lập cao trung cách đó hai con phố.

Quý Niên sau này cũng nghe một con nhà giàu nói mới biết được Tạ Trường Hằng đánh nhau bởi vì hai người kia nói lời dâm ý dục với anh, Tạ Trường Hằng nghe thấy.

Quý Niên sau đó cũng thử đi tìm Tạ Trường Hằng nhưng bất luận là đứng ở cổng trường chờ hay nhờ người đi gọi thì cũng đều không thấy được người.

Tạ Trường Hằng cố ý trốn tránh không gặp anh.

Chờ nhìn thấy lần nữa thì đã hơn một tháng.

Quý Niên giữa trưa không ăn cơm mà trực tiếp tới cổng trường tư lập kia đợi người.

Anh biết Tạ Trường Hằng không ăn cơm ở căn tin, giữa trưa nhất định sẽ ra ngoài.

Quả nhiên một lát sau thấy Alpha cao lớn bị một đám người vây quanh đi ra ngoài.

Tạ trường Hằng gia cảnh tốt, bộ dáng ưu việt, người nịnh bợ nhiều. Bên người cũng còn nhiều cẩu bằng hữu cùng chuyển trường qua đây.

Quý Niên đứng ở cổng trường cách đó không xa.

Vốn dĩ đang chờ mong, thấy Tạ trường Hằng xong thì mặt lạnh xuống.

Có một Omega đi bên cạnh Tạ Trường Hằng, còn ôm cánh tay hắn, ngẩng đầu nói với Tạ Trường Hằng cái gì đó.

Trên mặt là nụ cười xán lạn, đôi mắt nhìn chằm chằm Tạ Trường Hằng, vô cùng vui vẻ.

Gương mặt Tạ Trường Hằng không có biểu tình gì nhưng cũng không đẩy ra.

Quý Niên lạnh mặt đứng nhìn Alpha cách đó không xa.

Mà lúc này Tạ trường Hằng cũng nhìn thấy Quý niên, thân hình cao lớn của Alpha cứng đờ.

Cơ hồ là nháy mắt liền đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Quý Niên.

Quý Niên nhìn Omega đang ôm cánh tay Tạ Trường Hằng, trong lòng dậy sóng, đột nhiên cảm thấy thật lố bịch khi mình đau khổ một tháng qua đi tìm cơ hội gặp hắn ta.

"Kia không phải Quý Niên sao?"

"Mẹ nó, sao cậu ta tìm được chỗ này?"

"Tiểu Ngũ, cậu đừng nắm tay mau buông ra."

Omega tên Tiểu Ngũ kia nghe thấy không vui nói, "Vì sao gì muốn tôi buông tay?"

Vất vả lắm Tạ Trường Hằng mới không cự tuyệt hắn, hôm nay hắn không buông ra đâu.

Mấy tên nhà giàu vẻ mặt cạn lời. Tạ Trường Hằng bình thường đối với Omega này luôn không thèm để ý. Cũng chỉ vì Omega này hôm nay nói một câu hút thuốc không tốt thì Tạ Trường Hằng lại dung túng cho cậu ta làm càng.

Nhưng người khác trong lòng đều rõ ràng.

Omega kia chỉ là gặp may được lợi, vì trước kia Quý Niên cũng từng nói với Tạ Trường Hằng như thế.

Tạ Trường Hằng nhìn thấy Quý Niên thì ánh mắt không thể rời khỏi, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm.

Nhưng trên mặt lại giả vờ lạnh nhạt.

Quý Niên gầy hơn trước kia.

Tạ Trường Hằng không biết làm sao đối mặt với anh, liền xoay người muốn rời đi. Nhưng cũng luyến tiếc muốn nhìn Quý Niên thêm chốc lát.

"Tạ trường Hằng," Quý Niên mở miệng nhìn Alpha, "Qua đây."

Ngữ khí omega thanh lãnh, ngập tràn mệnh lệnh khiến đám bằng hữu của Tạ Trường Hằng nhíu mày.

Lá gan của Quý Niên này so với trước kia chỉ tăng chứ không giảm.

Tiểu Ngũ kia nghe xong không vui, "Cậu là ai? Dựa vào cái gì mà kêu Hằng ca đi qua."

Nói rồi ôm cánh tay Tạ trường Hằng thật chặt.

Quý Niên liếc một cái, lạnh lùng mở miệng, "Tạ Trường Hằng, lại đây!"

Âm thanh cho thấy Quý Niên đang tức giận.

Tạ Trường Hằng cơ hồ là phản xạ có điều kiện, hất tay Tiểu Ngũ kia ra, động tác nhanh hơn so với chỉ đạo của não, đi nhanh về hướng Quý Niên.

Nếu đặt ở thời điểm hai người mới quen, Tạ Trường Hằng cũng sẽ giữ mặt mũi, nhưng hiện tại thấy Quý Niên giận thì chân liền không nghe sai bảo cứ thế đi qua.

Hai người đã lâu không gặp, nhưng cảm giác vẫn giống như lúc hai người còn bên nhau mỗi ngày.

Tạ trường Hằng: "Quý Niên..."

Quý Niên nhìn hắn, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngũ cách đó không xa, "Bạn trai mới?"

Tạ trường Hằng nghe xong lắc đầu, giống như chó lớn đã làm sai chuyện, "Không phải."

Ngữ khí của Quý Niên nghiêm túc, "Vậy vì sao để người ta ôm cánh tay?"

Tạ trường Hằng cúi đầu, giống như bị câm.

Quý Niên nhìn hắn nói: "Nói chuyện!"

Một tiếng này không chỉ Tạ Trường Hằng mày những bằng hữu cách đó không xa đều sợ tới mức run lên.

Thật... thật đáng sợ!

Quý Niên cả người thanh lãnh, không nghĩ tới tình tình hung dữ như thế.

Tạ Trường Hằng bị giáo huấn không dám nói lại.

Quả nhiên đồ vật mỹ lệ đều có gai.

Tạ trường Hằng cúi đầu, "Xin lỗi...."

Quý Niên cau mày nói: "Đi nói với cậu ta."

Nói rồi chỉ Omega kia.

Vốn dĩ Tạ Trường Hằng ở trước mặt Quý Niên cúi đầu đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt, càng không nghĩ tới là Tạ trường Hằng xoay người về phía Tiểu Ngũ, "Xin lỗi, tôi đối với cậu không có cảm giác, không nên để cậu ôm cánh tay cho cậu hy vọng."

Tiểu Ngũ há to miệng, muốn nói gì đó nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Cậu ta từ khi Tạ Trường Hằng chuyển rường qua đây liền chú ý theo đuổi đối phương. Mặc dù Tạ Trường Hằng chưa từng để ý đến hắn nhưng hắn không từ bỏ.

Hôm nay cuối cùng cũng để ý cậu ta thì cảnh tượng không ai ngờ tới lại diễn ra.

Tạ trường Hằng nói xin lỗi xong liền quay lại bên người Quý Niên.

Quý Niên giương mắt nhìn hắn, "Không có lần sau."

Tạ Trường Hằng gật đầu: "Sẽ không."

Bộ dáng như con chó lớn đang nghe sự chỉ bảo của huấn luyện viên.

Những người xem đều nghẹn họng há mồm.

Sự tình lúc trước phát sinh hai người không đề cập đến.

Thấy người đợi giữa trưa Tạ Trường Hằng liền hỏi: "Cậu ăn cơm chưa?"

Quý Niên: "Chưa."

Tạ Trường Hằng thử kéo tay Quý Niên, "Vậy tôi mang cậu đi ăn cơm."

Động tác của Alpha vô cùng cẩn thận, sợ Quý Niên hất tay mình ra.

Cũng may Quý Niên không làm vậy.

Ăn cơm xong Tạ Trường Hằng đưa Quý Niên về Dư Hải cao trung.

Quý Niên: "Tan học đến đây chờ tôi."

Tạ Trường Hằng nghe xong trong lòng vui sướng: "Được."

Đợi người đáp ứng Quý Niên mới xoay người vào cổng trường.

Tạ Trường Hằng không trốn Quý Niên nữa, tan học tới đây đón người.

Hai người tan học liền về nhà Quý Niên.

Đã khá lâu không tới, Tạ Trường Hằng có chút câu nệ.

Khi Quý Niên lên nhà thay quần áo thì Tạ Trường Hằng ngồi im trên sofa.

Quý Niên ra tới ngồi kế bên Tạ Trường Hằng.

Sofa nhất nhỏ, Quý Niên ngồi xuống thì cơ hồ hai người dính sát vào nhau.

Tạ Trường Hằng không nhịn được nuốt nước miếng.

QUÝ Niên trên mặt vẫn lạnh nhạt nhưng lời nói lại vô cùng lớn mật, "Sofa nhỏ quá, cậu ôm tôi ngồi."

Quý Niên trong nhà cũng chỉ có sofa đơn này thôi, quả thực rất nhỏ.

Tạ Trường Hằng nghe xong đôi mắt sắt bén liền hơi mở to.

Miệng lưỡi khô đắng, yết hầu lăn lộn.

Không khống chế được động tác trên tay, liền duỗi tay ôm Quý Niên ngồi trên đùi mình.

Tạ Trường Hằng ôm người trong ngực, tim đập tốc độ cực nahnh.

Tuy rằng phía trước kết giao với nhiều người nhưng còn chưa tiếp xúc gần gũi như thế với ai.

Động tác này tương đương với thân mật ái muội.

Nhìn gương mặt xinh đẹp thanh lãnh cùng cái cổ trắng nón của Quý Niên.

Tạ Trường Hằng nuốt nước bọt vài lần, nhớ tới hình ảnh ngực của Quý Niên mình thấy trước đó.

Cảm thấy cả người khô nóng.

Xoang mũi nóng lên, một vệt máu đỏ chảy ra.

Tạ Trường Hằng còn không biết mình chảy máu mũi.

Hôm nay với hắn mà nói thì quá kí.ch thích. Đầu tiên hai người hẹn hò lại lần nữa, bây giờ lại ôm người ngồi trên đùi mình.

Trên tay là vòng eo mảnh khảnh của Quý Niên, chỉ cần một vòng tay có thể ôm hết.

Quý Niên nhìn bộ dáng ngốc nghếch của alpha chỉ thấy buồn cười.

Đôi mắt hạnh cong lên.

Chỉ thấy thiếu niêm mang theo nụ cười, đôi mắt hạnh phát sáng, đẹp đến câu người đang nhìn hắn.

Tạ Trường Hằng nhất thời sửng sốt.

Quý Niên duỗi tay cầm giấy, giúp Tạ Trường Hằng lau máu mũi.

Anh sở dĩ chủ động như vậy có nguyên nhân là bởi vì thấy Omega trưa nay ôm cánh tay Tạ Trường Hằng.

Omega tên Tiểu ngũ kia quả thực có tác động rất lớn đến anh.

Thấy tờ giấy Quý Niên cầm nhiễm đỏ, Tạ Trường Hằng mới biết mình chảy máu mũi.

Vội lấy giấy từ tay Quý Niên ra tự mình lau.

Quý Niên giấu tay đi sau đó dùng tay khác xoa mặt Tạ Trường Hằng, "Không thích tôi lau sao?"

Tạ Trường Hằng nhìn người trước mặt, miệng lưỡi khô đắng, "Thích..."

Tạ Trường Hằng ôm người, lúc này chân tay luống cuống nhưng trong lòng thoả mãn.

Tạ Trường Hằng thử mở miệng, "Quý Niên..."

Quý Niên nhẹ giọng đáp, "Ừm?"

Tạ Trường Hằng trầm mặt chốc lát, "Lúc trước thực xin lỗi, tôi thừa nhận tôi khốn nạn. Quả thật lúc đầu khi mới ở bên nhau tôi cũng chỉ có ý tưởng vui đùa. Nhưng kết giao một tháng liền phát hiện mình thích cậu. Nhưng mà tôi sĩ diện không bận tâm cảm nhận của cậu. Tôi đã làm nhiều việc không tốt, nói lời khó nghe khiến cậu thương tâm. Tôi xin lỗi. Tôi thực sự thích cậu. Cậu rất đặc biệt. Cảm giác cậu cho tôi hoàn toàn khác biệt với những người trước đó. Cậu rất quan trọng với tôi. Một câu nói của cậu có thể ảnh hưởng suy nghĩ của tôi. Tôi thực sự thích cậu, rất thích."

Tạ Trường Hằng đem người ôm chặt nói, "Về sau tôi sẽ không làm những sự tình hỗn đản đó nữa. Nếu cậu không thích tôi hút thuốc tôi đã bắt đầu bỏ thuốc. Lúc chuyển trường không tránh được từng đánh nhau, nhưng nếu cậu không thích tôi sẽ vì cậu mà thay đổi. Trước đây thực sự xin lỗi."

"Cậu có thể tha thứ cho tôi không?"

Quý Niên nhìn hắn hồi lâu, "Cậu thích tôi vì cái gì?"

Tạ Trường Hằng im lặng, hắn không thể nói, từ đầu chỉ thích gương mặt Quý Niên, sau đó mới dần thích mọi thứ.

Tạ trường Hằng ăn ngay nói thật, "Tôi cũng không biết nói sao nhưng thực sự thích cậu. Mặc dù khoảng thời gian này tôi luôn trốn tránh cậu nhưng khi tan học vẫn sẽ lén đi nhìn. Tôi muốn biết cậu đang làm gì, cũng muốn gặp cậu nhưng sợ cậu không tha thứ cho tôi, thấy tôi lại thương tâm."

Tạ Trường Hằng nói, máu mũi vẫn chảy ra.

Lúc này vô cùng buồn cười.

Quý Niên cười nhìn hắn, "Về sau còn trốn tôi không?"

Tạ Trường Hằng giống như chó lớn, lắc lắc đầu, "Không trốn nữa."

Nói rồi lại ôm người chặt thêm, hắn còn chưa từng thân mật với ai như thế.

Hắn cảm thấy mùi hương trên người Quý Niên.

Đã đẹp lại còn thơm.

Tạ Trường Hằng nhìn bề nổi thì là tay già đời trong tình trường, thân kinh bách chiến, nhưng kỳ thật chỉ biết nắm tay, miệng còn chưa từng hôn qua.

Ôm người xong cũng không biết làm gì tiếp theo.

Nhưng cũng không thể để Omega chủ động hết được.

Sau đó duỗi tay nâng một cánh tay Quý Niên đặt trên vai mình, để người ôm cổ mình.

Cử động này làm xong thì Quý Niên rõ ràng nhìn thấy tai Tạ Trường Hằng đỏ lên.

Quý Niên giúp Tạ Trường Hằng lau máu mũi xong, đem giấy ném đi, thuận thế vòng hai tay ôm cổ Tạ Trường Hằng.

Khoảng cách bị kéo gần, Tạ Trường Hằng có thể cảm giác rõ ràng hơi thở nóng bỏng của Quý Niên ở trên cổ mình.

Đôi mắt hạnh của Quý Niên nhìn yết hầu của Tạ Trường Hằng lăn lộn.

Âm thanh thanh lãnh vang lên, "Sao không làm gì hết?"

Âm thanh Quý Niên không có cảm xúc gì nhưng lại cực kỳ dụ hoặc, tức khắc Tạ Trường Hằng cảm thấy cả người khô nóng.

Ánh mắt nhìn về môi Quý Niên, nuốt nước bọt.

Hắn chưa từng hôn ai.

Lúc trước vẫn nghĩ ăn nước bọt người khác dơ.

Nhưng hiện tại nhìn đôi môi nộn hồng của Quý Niên, Tạ Trường Hằng có dụ.c vọng muốn hôn lên.

Quý Niên đã thơm lại còn đẹp, Tạ Trường Hằng liếm môi.

Nếu ăn của Quý Niên thì hắn có thể tiếp thu được.

Ngược lại Quý Niên cũng sẽ ăn của hắn.

Nghĩ đến đây Tạ Trường Hằng liền thấy hắn muốn chảy máu mũi lần nữa.

Tạ Trường Hằng sờ má Quý Niên, tim đập như muốn nhảy ra khỏi ngực, cực kỳ mãnh liệt.

Đoi mắtt sắc bén nhìn Quý Niên vô cùng quý trọng, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên má Quý Niên.

Quý Niên có chút ngoài ý muốn.

Vừa nhìn lên thì thấy gương mặt đỏ bừng của đối phương.

Nhưng mà Tạ Trường Hằng đang hân hoan trong lòng.

Vừa rồi hắn hôn Quý Niên, hôn trên má.

Trắng trẻo mềm mại, Quý Niên cũng không có cự tuyệt.

Ôm người vô cùng kích động.

Ai ngờ không đợi Tạ Trường Hằng hoan hô trong lòng xong thì cảm thấy môi nóng lên.

Chỉ thấy Quý Niên bám vào cổ Tạ Trường Hằng, hơi ngửa đầu, hôn lên.

Tạ Trường Hằng có chút khiếp sợ nhìn Quý Niên.

Ngay sau đó cảm giác dược, Quý Niên ở trên môi hắn không nặng không nhẹ cắn một cái.

Quý Niên không thâm nhập sâu, cắn xong liền rời đi.

Sau đó ngồi trong ngực ôm cổ Alha, đôi mắt hạnh nhàn nhạt nhìn hắn.

Tạ Trường Hằng nhìn Omega trong ngực mỉm cười với mình, nhất thời không thể tin được Omega chủ động.

Đây là,

Thiên đường...

Ngay sau đó Quý Niên liền thấy Tạ Trường Hằng máu mũi mới ngừng lại chảy ra lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK