"Tạ Ninh cầm lấy chép đi. Tớ đã chép hết lại kiến thức của lớp vừa rồi."
Tạ Ninh nhìn Hạ Dương một cách cảm kích, đôi mắt đen đầy chân thành: "Cảm ơn."
Hạ Dương đỏ mặt, gãi đầu nói: "Khách sáo cái gì, he he."
Tạ Ninh cẩn thận chăm chú nghe giảng các lớp buổi chiều, so sánh với lớp vật lý có thể nói là gió yên biển lặng.
Tan học, Tạ Ninh dẫm lên ánh chiều tà đang dần xuống núi ra cổng.
Nhưng nhìn quanh một vòng hồi lâu cũng không nhìn thấy chiếc xe xa xỉ không có tay nắm của Tạ gia đâu.
Tạ Ninh nhìn chằm chằm xung quanh xác nhận lần nữa.
Xe đón cậu quả thật không có tới.
Không khỏi sinh ra nghi hoặc.
Chuyển ba lo từ phía sau lưng đến trước ngực, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Ấn vào màn hình, có vài cuộc gọi nhỡ với biểu tượng màu đỏ hiện lên.
Tạ Ninh có chút vụng về sử dụng di động, ngón tay trắng nõn chạm trên màn hình rồi lâu mới gọi lại được cho đối phương.
Chuông điện thoại từ ống nghe truyền tới, vang lên vài tiếng đã có người bắt.
"Xin lỗi tiểu thiếu gia, xe ở trên đường bị người ta tông đuôi, tôi còn đang đợi cảnh sát xử lý, khả năng hôm nay không có khả năng đón cậu."
Âm thanh nghẹn ngào từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Có nhiều tạp âm còn có tiếng chửi rủa. Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hỗn loạn bên kia.
Tạ Ninh vừa nhấp môi dưới hỏi: "Vậy chú có bị thương không?"
Không biết đầu bên kia làm sao, trầm mặc một chút, sau đó âm thanh vang lên lần nữa.
"Không có, cảm ơn tiểu thiếu gia quan tâm."
Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra, "Vậy chú ở bên kia chậm rãi xử lý đi, cháu tự mình trở về."
Cúp máy, Tạ Ninh kéo lại cặp sách, dự định đi ra đường lớn để bắt taxi.
"Ninh ca!"
Âm thanh thanh thuý của thiếu niên vang lên cách đó không xa.
Tạ Ninh nghe âm thanh quay đầu chỉ thấy Tạ Mộc Bạch ngồi trên một chiếc xe giá cả không rẻ hướng cậu vẫy tay.
"Ninh ca, hôm nay không ai tới đón sao?"
Tạ Mộc Bạch cười nhìn Tạ Ninh, trong giọng nói không che lấp được vui sướng khi người gặp hoạ.
Hắn lên xe thì nghe tài xế nói xe đón Tạ Ninh bị một tên say rượu tông đuôi, còn quát tháo đụng phải một xe khác, tạo thành sự cố giao thông không nhỏ.
Tài xế không thể tới trong vòng vài giờ.
Nhìn Tạ Mộc Bạch biểu tình đắc ý, Tạ Ninh quay đầu cất bước đi.
Tạ Mộc Bạch còn muốn tính toán nói thêm vài câu: "..."
Tạ Mộc Bạch thúc giục tài xế khởi động xe, chờ xe chạy ngang qua Tạ Ninh thì cố ý đem đầu thò ra ngoài cửa sổ.
"Ninh ca, tôi đi trước, anh chậm rãi thôi."
Trong giọng nói mang theo sự sảng khoái không gì sánh được, giống như đã trả thù được việc bị Tạ Ninh coi thường buổi sáng mấy hôm trước.
"Có chuyện gì với chiếc xe đó vậy? Không biết ở trên đường không được vươn đầu ra cửa sổ sao!"
Cao hứng chưa bao lâu, cảnh sát giao thông ở hai bên đường liền chú ý tới hành vi nguy hiểm của Tạ Mộc Bạch.
Một màn này thu tới không ít ánh mắt của người đi đường.
Tạ Mộc Bạch hậm hực ngậm miệng, sắc mặt xanh mét vì giận nhanh chóng đem đầu lùi vào trong xe.
Tạ Ninh: "Haha..."
Tạ Mộc Bạch cắn chặt hàm răng, hung hăng liếc Tạ Ninh một cái, kéo cửa sổ lên, nghênh ngang rời đi.
Tạ Ninh nhún vai tiếp tục cất bước về phía trước.
Nhưng mà đi đến chỗ ngoặt, lại nghênh đón một đám người đang tới.
Đám người này mặc đồng phục lỏng lẻo, không phải Dư Hải cao trung mà là cách hai con phố bên Nam Cao.
Tạ Ninh vội vàng cúi đầu đi qua.
Nhưng bị chặn lại, đám người đè lên bả vai cậu.
Tạ Ninh nhíu mày dự định chạy.
Ai ngờ lại bị người đối diện xách như gà con, xách tới ngõ cụt.
Tạ Ninh bị buộc dựa đến góc tường, cảnh giác nhìn đối phương. Mấy người kia cao to, có Alpha, có Beta, kiểu tóc cực kỳ khoa trương, cùng hình tượng của nguyên thân ban đầu giống nhau.
"Bạn học nhỏ đừng sợ." Tên cầm đầu lưu manh mở miệng. "Đem tiền cho ca ca thì liền được thả."
Nói với còn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ của Tạ Ninh.
Tạ Ninh cảm thấy ghê tởm. Đối diện người đông thế mạnh, cậu không chạy được.
Nhưng nghe đối phương đòi tiền, khuôn mặt xinh đẹp của cậu liền nhíu lại.
Đời trước khi đi học cậu cũng không phải chưa từng bị giựt tiền. Nhưng lúc đó cậu nghèo, chỉ có 100 tệ một ngày khi đi dọn gạch ở công trường.
Lúc đó, ai dám đòi tiền cậu thì cậu dám liều mạng với họ.
Nhưng hiện tạ tình huống không giống. Đối diện với Alpha thì Omega chính là quần thể yếu thế, đánh nhau chưa nói đến hình thể, tính về số lượng thì Tạ Ninh cũng chỉ có thể bị đè trên đất mà bị đánh.
Tạ Ninh bĩu môi, nhận mệnh lấy tiểu vịt vàng.
Vịt vịt, ba ba thực xin lỗi con.
"..."
Tạ Ninh ở trong túi sờ túi sờ lui nhưng không sờ được ví tiểu vịt vàng.
Đối diện cho rằng Tạ Ninh kéo dài thời gian, nâng cao âm lượng, hung ác nói:
"Làm gì đó, nhanh lên!"
Tạ Ninh bị doạ cả người run lên, đầu tóc xù xù cũng run rẩy theo.
Cậu nhớ rồi.
Giữa trưa nay, khi đi đến cửa hàng mua nước, cậu trở về lớp thì đem vịt vàng bỏ vào hộc bàn.
Hiện tại đừng nói là đưa tiền cho lưu manh thoát thân, tiền gọi xe về cũng không có.
Thứ quý giá duy nhất trong balo là phiếu cơm.
Thấy mấy người đối diện bộ dạng không kiên nhẫn, giây tiếp theo liền cho mình một nắm đấm.
Tạ ninh thăm dò hỏi: "Đại ca, các người muốn bao nhiêu?"
Tạ Ninh ngẩng mặt dò hỏi, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nhỏ khiến cậu nhìn nhu hoà hơn.
Tên cầm đầu cười đáng khinh, nghe thấy tiếng cười Tạ Ninh cảm thấy da đầu tê dại.
"Đưa vài trăm thì ca ca sẽ cho nhóc đi."
Ca ca, ca ca cái con khỉ mốc!
Tạ Ninh treo trên mặt nụ cười nhưng nội tâm kháng cự nói:
"Ca ca."
"Ừm?" Người nọ nghe tiếng ca ca thì tâm tình sung sướng.
Tạ Ninh mím môi, cười nói:
"Chúng ta cùng tuổi, ca ca không có tiền, sao tôi có được?"
Ý trên mặt chữ là không có tiền!
Ánh mắt người đối diện nháy mắt suy sụp khi nghe câu nói này.
Bọn họ đã thăm dò xung quanh Dư Hải cao trung một thời gian, chuyên chọn những đứa lớn lên nhìn ngoan, gia đình giàu có xuống tay.
Nhưng đại bộ phận học sinh đều có xe đưa đón. Cuối cùng mới gặp được một đứa thì mẹ nó lại không có tiền!
Tên cầm đầu tiến lên, thô lỗ kéo cặp sách Tạ Ninh xuống.
"Mẹ nó dám chơi lão tử!"
Tạ Ninh theo bản năng muốn đoạt lại nhưng kết quả là bị đẩy sang một bên, đầu đụng vào tường.
Đại khái không nhẹ.
Tạ Ninh có chút không đứng được, trong đầu không ngừng xoay mòng mòng.
Người đó luc tung cặp sách Tạ Ninh, sách vở và đồ dùng văn phòng phẩm rải đầy trên mặt đất.
"Mẹ nó, đúng thật là không có tiền."
Nhìn thấy cặp trách bị quăng trên mặt đất. Tạ Ninh đỡ tường, đôi mắt muốn nở hoa.
Cậu phải nghĩ biện pháp chạy mới được.
"Đại ca, hắn hình như là Omega, sau cổ có dán miếng ngăn pheromone."
Beta đối diện nhìn tên cầm đầu nói.
Tên cầm đầu vừa nghe, thô lỗ tiến lên đẩy đầu Tạ Ninh xuống.
Quả nhiên trên cái cổ thon dài có dán miếng ngăn Pheromone.
Chỉ nghe "Rẹt" một tiếng.
Tên cầm đầu giơ tay liền đem miếng ngăn pheromone màu trắng kia xé xuống.
Tạ Ninh chau mày, hung hăng đem người nọ đẩy lùi, khiến đối phương lảo đảo.
Giơ tay che lại sau cổ, giống như con mèo nổi giận, hung ác trừng mắt nhìn người đối diện.
"Oh, còn có cá tính nha."
"Muốn hay không ca ca cho ngươi đánh dấu tạm thời. Rất thoải mái đó."
Lời nói thô bỉ truyền đến tai, Tạ Ninh cảm thấy ghê tởm.
Thấy đối phương còn muốn duỗi tay sờ mình, Tạ Ninh mở miệng hung hăng cắn đối phương thật chặt.
""Buông ra, nhả ra!"
Tạ Ninh dùng sức cắn, một lát sau liền ném được mùi máu tươi.
Người đối diện vừa đánh vừa đá mà Tạ Ninh trao ở trên cổ tay hắn chết không chịu buông.
"Mẹ nó tụi mày còn thất thần cái gì, còn không mau kéo nó ra?"
Người nọ vừa mở miệng, mấy người khác liền vội đến kéo Tạ Ninh ra.
Sau khi kéo được Tạ Ninh ra, đối phương thịt cũng thiếu chút nữa bị Tạ Ninh cắn rớt một khối.
Tạ Ninh bị mấy người khác ấn đầu trên mặt đất, gương mặt trắng nõn bị chèn ép trên đá, truyền đến từng đợt đau đớn.
"Mẹ nó, đồ đê tiện dám cắn lão tử."
Nói xong liền giơ chân định đá lên đầu Tạ Ninh.
Tạ Ninh cắn chặt răng nhắm mắt.
Nhưng đau đớn lại không có rơi xuống như dự đoán.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xung quanh.
Lực đè trên người cũng bị rút đi.
Tạ Ninh chậm rãi mở mắt, thì nhìn thấy một người đứng ngược sáng, bốn phía lưu manh nằm rạp trên đất.
Người nọ còn dẫm đè lên mặt tên cầm đầu khiến nó cọ xát trên mặt đất đầy đá, thanh âm trầm thấp đáng sợ.
"Mày muốn đánh ai?"
Tạ Ninh ngồi dậy, giống như con ngỗng ngốc nhìn thân lớn cao to kia.
Không phải ai khác.
Là Cố Hành Chu.
Tên lưu manh ở phía dưới chân anh ta kêu rên, "Không dám, tha cho tôi."
Nhìn vết trầy trên khuôn mặt trắng nõn của Tạ Ninh, mắt đầy tơ máu, Cố Hành Chu dùng thêm sức dưới chân.
"Đừng để tao thấy mày, hiểu chưa?"
"Hiểu, hiểu, tôi đảm bảo sẽ không đến đây gây rối nữa."
Cố Hành Chu hung hăng đạp người nọ thêm một lần mới rời đi.
Mấy tên lưu manh kia vội vàng đứng dậy, té lộn nhào ra ngõ nhỏ.
Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu, đôi mắt hạnh phiếm hồng tròn xoe, là do lúc nãy bị đau sót lại.
Cố Hành Chu cho rằng Tạ Ninh bị đánh đau, vừa định tiến lên nhưng lại nhớ đến điều gì, dừng lại không động đậy.
Tạ Ninh nhìn gương mặt tuấn tú, cảm kích nói:
"Cảm ơn."
Cậu nhóc có một chút đáng yêu.
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh một cái, tầm mắt dừng ở vết thương trên mặt vài giây, sau đó bỏ qua, tính toán rời đi.
"Cố Hành Chu!"
Âm thanh mềm mại của Omega vang lên từ phía sau.
Cố Hành Chu tiếp tục bước đi. Lý do anh đến đây sở dĩ vì có người bị khi dễ, nhưng không ngờ tới là Tạ Ninh.
Hiện tại anh đối diện với Tạ Ninh có một chút kỳ lạ, mỗi lần đều mang cho anh cảm giác kỳ quái.
Anh biết Tạ Ninh thích mình, những điểm khác thường có thể là do muốn mình chú ý.
Tựa như sáng nay, khi mình đi tìm cậu thì Omega bày ra một bộ dạng bài xích, cùng chơi trò giả vờ với anh.
Nhưng anh sẽ không nảy sinh tình cảm với Tạ Ninh. Anh chỉ muốn đi hỏi nước hoa thôi.
Đúng, chính là đi hỏi nước hoa.
Thấy Cố Hành Chu dự định rời đi, âm thanh của Tạ Ninh một lần nữa vang lên, cho rằng đối phương muốn giữ mình lại.
Ai ngờ Tạ Ninh nhìn Cố Hành Chu sắp rời đi, gân cổ kêu to:
"Cho tôi mượn 20 tệ!"
"..."