Mục lục
Thiên Tài Khí Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sally

Lúc này trời đã chạng vạng, bên ngoài cuồng phong gào thét, sắp có một hồi bão táp kéo tới, tiếng sấm trên không trung không ngừng nổ vang.

Thính Vũ các trong Dạ vương phủ, lúc này rất im ắng, trong phòng chỉ nhìn thấy một mảnh lụa mỏng bị gió thổi bay lên.

Vân Mộng Vũ đang trong giấc mộng mê man bừng tỉnh lại, kỳ quái, hôm nay vì sao ngủ mê mang như thế, dường như cả ngày nàng đã không có tỉnh lại. Vân Mộng Vũ chậm rãi ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn.

Đột nhiên cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng, Vân Mộng Vũ vừa nghiêng đầu, thấy một nam tử xiêm y không chỉnh tề dựa đầu ở giường vẻ mặt dâm tà nhìn nàng. Cúi đầu xuống, Vân Mộng Vũ phát hiện xiêm y của chính mình cũng không chỉnh tề, đang muốn kêu cứu.

Đột nhiên một tiếng rầm vang lên, cửa phòng bị người vào một cước đá văng. Sở Dạ Vương mang theo một đám người xông vào. Khi thấy rõ tình hình trong phòng, Sở Dạ tức giận đến gân xanh nỗi lên, hai đấm tay nắm chặt phát ra thanh âm răn rắc.

“Đem đôi cẩu nam nữ này tách ra cho ta.”

Lập tức có hai bà tử cường tráng tiến lên đem hai người tách ra, ném một cách thô lỗ tới trước mặt Sở Dạ. Cảm nhận được Sở Dạ tức giận khiến nhiệt độ xung quanh y dường như ngày càng hạ xuống lạnh băng đến tận cùng, Vân Mộng cảm thấy có dấu hiệu không ổn. Nàng lập tức túm vạt áo Sở Dạ, khẩn cầu mong có thể được Dạ vương thương tiếc.

“Vương gia, xin nghe ta giải thích.......”

“Cút ngay!” Sở Dạ chán ghét một cước đá văng nàng. Vân Mộng Vũ bị hắn đá hướng cạnh cái bàn ngã xuống, trán đập vào cạnh bàn nhất thời máu cứ thế tuông ra, lâm vào hôn mê.

Tuyết sườn phi nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên một chút đắc ý. Nàng đi đến bên người Sở Dạ cánh tay nhẹ nhàng kéo y, ôn nhu mở miệng khuyên nhủ:“Vương gia, tỷ tỷ có lẽ là do nhất thời hồ đồ, vương gia hãy tha thứ cho nàng lần này đi.”

“Tiện nhân này cũng dám làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, tuyệt không thể dễ dàng tha nàng. Người tới, canh giữ toàn bộ gian phòng này không cho bất luận kẻ nào tới gần.”

“Nhưng vương gia, tỷ tỷ nàng.......”

Thấy Tuyết Nhi còn muốn vì tiện nhân kia cầu tình, Sở Dạ không khỏi hạ khẩu khí an ủi nói:“Tuyết Nhi, ngươi tâm địa thiện lương, đồng tình đáng thương nàng, nhưng người như nàng sớm đã không có thuốc nào cứu được, Tuyết Nhi ngươi không cần vì nàng hao tổn tinh thần. Ta còn có chút việc cần xử lý ngươi về phòng trước đi.”

“Nô tì cung tiễn vương gia.” Tuyết sườn phi chỉ có thể bất đắc dĩ tiễn bước Sở Dạ, nhưng y không có nhìn thấy Tuyết sườn phi luôn luôn nhu nhược trong mắt chứa đắc ý cùng thâm độc.

Ở thư phòng Dạ vương phủ, Sở Dạ khoanh tay đứng trước cửa sổ, phân phó sự tình cho quản gia.

“Chuyện này phải giải quyết một cách sạch sẽ, đem tam phu nhân cùng những người biết chuyện này xử lý toàn bộ. Tuyên bố bên ngoài do vương phi phạm vào thất điều nên bị hưu đuổi khỏi Vương phủ.”

“Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

“Ừ, đi xuống đi.” Quản gia đi rồi, Sở Dạ vẫn đứng phía trước cửa sổ.

Vân Mộng Vũ, không nên trách hắn, muốn trách thì trách chính nàng quá ngu dốt, căn bản không thể đảm nhiệm vị trí Dạ vương phi.

Ngày kế, trong Thính Vũ các, Vân Mộng Vũ nhìn hưu thư trong tay, nhất thời trên mặt không còn chút huyết sắc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nàng khó có thể tin, nàng thế nhưng bị hưu. Nàng nên làm cái gì bây giờ, nếu rời Vương phủ nàng sẽ sống như thế nào.

Lúc này, ngoài cửa phòng một trận tiếng bước chân vang lên, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nhìn Tuyết sườn phi Vương Tuyết Nhi chân thành hướng nàng đi tới. Cũng vội vàng tiến lên lôi kéo tay Vương Tuyết Nhi, khóc nói: “Muội muội, ngươi đến là tốt rồi, chỉ cần ngươi ở trước mặt vương gia thay tỷ tỷ nói lời hay, vương gia nhất định hội tha thứ tỷ tỷ.”

Vân Mộng Vũ nói xong, trong lòng hy vọng ngẩng đầu lên, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy được vẻ mặt lo lắng, ai ngờ nhìn thấy vẻ mặt Vương Tuyết Nhi sự chán ghét cùng khinh thường.

“Muội muội......”

Vân Mộng Vũ bối rối hô một tiếng.

Vương Tuyết Nhi thế nhưng không có đáp lại nàng, mà một phen đem nàng đẩy ra.

“Vân Mộng Vũ, ngươi chắc thật không ngờ ngươi sẽ có hôm nay. Ngươi có biết vì sao không, ta nghĩ ngươi khẳng định không biết, ngươi ngốc như vậy mà. Ngươi nhất định rất kỳ quái vì sao ngươi lại mê man rồi làm ra cái loại chuyện như vậy, đó là bởi vì ta ở trong ly trà của ngươi hạ mê dược. Mà nam tử trong phòng ngươi lại là người ta phái tới, thế nào tỷ tỷ thân ái của ta, đối với hắn, ngươi có vừa lòng hay không?”

“Ngươi không sợ vương gia biết hay sao?”

“Vương gia làm sao có thể biết được, ta đã đem chuyện này giá họa cho tam phu nhân, buồn cười cái nữ nhân kia còn tưởng rằng cử người báo ngươi thông dâm thì sẽ lập công lớn, từ nay về sau có thể được vương gia sủng ái, kết quả lại không thoát được vận mệnh bị diệt khẩu. Nàng cũng không ngẫm lại loại sự tình như thế này, vương gia vì danh dự của hắn thì làm sao có thể lưu lại nàng.”

“Vì sao, ta đối đãi ngươi như thân tỷ muội, ngươi vì sao phải hãm hại ta như thế?” Vân Mộng Vũ khó có thể tin hỏi.

“Vì sao ư, bởi vì ngươi đoạt thứ vốn nên thuộc về ta, ta cùng Dạ vương lưỡng tình tương duyệt, ta vốn có thể trở thành Dạ vương phi cao quý, bởi vì ngươi mà ta chỉ có thể làm một sườn phi, cho nên ngươi nhất định đáng chết.”

“Ta vì ngươi liều mạng.” Vân Mộng Vũ đột nhiên trở nên mất trí muốn cùng Vương Tuyết Nhi đồng quy vu tận, lại bị thị vệ Vương Tuyết Nhi mang đến gắt gao bắt lấy.

Tuyết Nhi đi đến trước mặt nàng giáng một cái tát thật mạnh, khiến khóe miệng nàng chảy ra một tia máu.

“Tiện nhân, không biết tự lượng sức mình, người tới rót thuốc cho ta.” Nghe được mệnh lệnh, một thị vệ bưng một chén dược đến trước mặt Vân Mộng Vũ, một tay cầm lấy cằm Vân Mộng Vũ, một tay đem dược mạnh mẽ đỗ vào miệng nàng. Vân Mộng Vũ không cam lòng giãy dụa, nhưng lại không thể làm gì được, dược cứ thế toàn bộ đổ vào miệng nàng.

Vân Mộng Vũ chậm rãi ngã xuống, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Vương Tuyết Nhi, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng nhắm hai mắt lại.

“Đem nàng quăng đến bãi tha ma cho ta.” Nhìn kết quả thấy vừa lòng, Vương Tuyết Nhi khóe miệng mang theo ý cười xoay người rời đi.

Ngoài bãi tha, một khối thi thể mọi người vốn nghĩ đã chết lại nhẹ nhàng giật giật ngón tay......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang