Mục lục
Thiên Tài Khí Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sunny Út

Beta: Sally

A Mi đi nhanh về phía hữu tướng phủ, trong lòng sợ hãi cực độ.

Không thể, tuyệt đối không thể có chuyện.

Chỉ chốc lát nàng đã đến hữu tướng phủ, nàng lợi dụng kinh công tuyệt diệu của mình, cộng thêm bóng đêm che dấu, đi nhanh trên nóc nhà.

Chỉ chốc lát đã tới Tâm Mộng cư, nàng dùng khinh công hạ xuống một cái cây, đứng ở nơi đó nhìn mọi việc trong phòng. Đến khi nhìn thấy một thân ảnh giống nàng, trong lòng mới thở phào một hơi.

Lúc này nàng mới phát hiện mình thực ngốc, buổi sáng nàng đã nhìn thấy Vân Mộng Vũ vẫn bình yên mà. Nhưng vừa về tới phòng lại thấy tên của nàng ấy có trong Đoạt hồn lâu, liền khẩn trương chạy đến, ngay cả phán đoán cơ bản cũng mất đi.

Không nghĩ tới đường đường là một trong tam đại sát thủ chi nhất Mị Ảnh của Đoạt Hồn lâu có một ngày cũng sẽ như vậy, nàng nhịn không được tự giễu cười cười.

Lại nhìn thật lâu thân ảnh trong phòng, mới xoay người lặng yên rời đi.

Lúc này trong phòng, Vân Mộng Vũ lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy lá cây bị gió thổi nhẹ nhàng rơi xuống.

Nàng nhìn lá cây đang rơi kia, không biết vì sao lại có cảm giác lúc nãy có người đứng ở bên đó.

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lục Bình bên cạnh nhìn Vân Mộng Vũ kinh ngạc xuất thần, mở miệng hỏi.

“Không có việc gì! Đúng rồi, Lục Bình, ngươi vừa nói cái gì” Vì không muốn tiểu nha đầu Lục Bình này truy vấn, nàng vội nói lãng sang chuyện khác.

“A? Ta vừa nói người hôm nay cùng tướng gia đoạn tuyệt quan hệ cha con, đó không phải là bất lợi đối với tiểu thư sao? Vậy phải làm sao mới tốt đây?”

Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ nói: “Lục Bình tốt của ta, đây gọi là lòng người sâu như biển. Tuy rằng Vân Mộ chán ghét ta, muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng ta, nhưng hắn vì vận mệnh làm quan của mình, nên hắn sẽ không cho phép truyền tin tức này ra ngoài.”

Lục Bình cái hiểu cái không gật gật đầu.

Đây là lòng người a, tính tình Lục Bình đơn thuần như vậy làm sao có thể hiểu a.

Có đôi khi rõ ràng rất chán ghét, nhưng vẫn vì thanh danh mà tự lừa dối lương tâm của mình.

Giống như nàng và Vân Mộ rõ ràng rất chán ghét nhau, nhưng vẫn không nên giằng co như vậy.

Nàng cần hữu tướng phủ che đậy, nàng cần thời gian để đủ mạnh.

Mà Vân Mộ hắn cần hộ quốc tướng quân phủ sau lưng nàng, ít nhất có thể làm người ta nở mày nở mặt.

Hiện tại nàng còn quá yếu, đôi cánh của nàng còn chưa đủ lông, nàng cần thời gian để đem Thiên Binh các cùng Linh Lung các nắm trong tay.

Thời cơ đến, nàng không cần phải hạ mình như vậy giống như ở Yến kinh nữa, nàng có thể tuỳ hứng muốn làm chuyện của nàng.

Có thể, nhất định có thể. Hơn nữa có thể thực hiện nhanh chóng.

Ánh mắt nàng mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, sáng hơn cả ngôi sao trên trời kia.

Nói đến A Mi sau khi trở về Đoạt Hồn lâu, nhìn thấy Phán Tuyết chờ nàng trong phòng, lúc này mới nhớ tới Phán Tuyết đến là có chuyện gì.

Nàng vừa vào phòng chưa kịp mở miệng, Phán Tuyết đã mở miệng lo lắng hỏi: “A Mi, ngươi đã đi đâu. Lâu chủ tìm ngươi a.”

“Biết rồi, ta đi gặp lâu chủ.” A Mi nghe xong, trong mắt hiện lên một đạo quang không rõ. Nói xong, A Mi xoay người đi về phía phòng nghị sự.

Vừa thấy A Mi phản ứng ngược lại với lúc nãy, Phán Tuyết có chút không hiểu.

Đây là tình huống gì, lâu chủ triệu kiến, thế nhưng không có phản ứng gì cả. Nhưng khi nhắc tới đích nữ hữu tướng lại khẩn trương như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Phán Tuyết lộ ra thần sắc suy tư, bất quá một lát sau lại lộ ra vẻ mặt thoải mái.

Mặc kệ A Mi có chuyện gì hoặc là bí mật gì, các nàng vẫn là bạn tốt, sẽ mãi không thay đổi. Mà việc nàng phải làm là khi tới thời điểm thích hợp thì phải giúp A Mi một phen.

Bên kia A Mi đi tới phòng nghị sự, nàng nhìn thấy lâu chủ Hàn Băng đưa lưng về phía nàng đang nhìn ra cửa sổ.

Nàng bước lên phía trước hành lễ, vội giải thích: “Lâu chủ, vừa rồi bởi vì ta có việc riêng, cho nên đến chậm, A Mi cam nguyện chịu phạt.”

Nói xong nàng quỳ gối xuống chờ mệnh lệnh trừng phạt.

Nhưng qua một hồi cũng không nghe được thanh âm của Hàn Băng, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt không có độ ấm kia.

Lúc này Hàn Băng mở miệng: “Chuyện trừng phạt tạm thời bỏ qua, lần này là có việc cho ngươi làm. Bên Bắc quốc có việc cần xử lý, ngươi đi qua hỗ trợ một chút đi, coi như là lấy công chuộc tội.”

Nghe âm thanh không hề có độ ấm kia, trong lòng A Mi nhảy dựng.

Nàng biết, quy tắc của Hàn băng là bắt cấp dưới phải luôn phục tùng mệnh lệnh.

Nhưng nàng hiện tại không thể rời đi, không thể!

Nàng kiên định nói: “Lâu chủ, A Mi đã phụ sự kỳ vọng của người, A Mi tạm thời không thể rời Yến kinh. A Mi nguyện ý nhận trừng phạt.”

Nói xong, nàng không dám nhìn ánh mắt của Hàn Băng. Nàng cúi đầu, quỳ gối ở đó.

Nghe A Mi nói, độ ấm quanh thân của Hàn Băng chợt giảm xuống.

Hắn dùng ánh mắt không có độ ấm nhìn nàng, đáy mắt chưa bao giờ từng có biến hóa lúc này lại nổi lên gợn sóng.

Nàng vẫn cứ quật cường như vậy, một khi quyết định chuyện gì tuyệt đối sẽ không thay đổi, hắn trong lòng bất đắc dĩ thở dài, hắn lại thua bởi vì nàng.

“Niệm tình ngươi lập không ít công lao cho Đoạt Hồn lâu, chuyện lần này quên đi, lần sau không được viện cớ này nữa.” Lúc nàng đang nghĩ đến nàng sắp phải nhận hình phạt tàn khốc nhất, lại truyền đến mấy câu này. Nàng nhất thời ngây cả người, đây là tình huống gì, cứ như vậy mà không có việc gì?

“Đi xuống đi.” Nhìn nàng ngây ngốc không có phản ứng, hắn hảo tâm nhắc nhở nàng.

A Mi lúc này mới có phản ứng, vội cáo lui.

Đợi nàng đi rồi, ánh mắt lạnh như băng của Hàn Băng dần dần biến mất, hóa thành ánh mắt bất đắc dĩ, lại mang theo tia sủng ái, cặp mắt kia lúc này lại mang sắc thái của ngọc lưu ly, mê ly làm cho người ta say mê.

Hắn trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ lại hạnh phúc, trong đầu lại nhớ đến cô gái nhỏ năm ấy.

Ngay lúc đó nàng còn nhỏ như vậy, kiên định đứng ở trước mặt hắn, kiên cường nói: “Sơ Thất ca ca, A Mi sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.”

Có lẽ là lúc đó hắn đã đem lòng mình giao cho nàng, có lẽ đêm mưa rét lạnh hôm đó hai người tựa sát vào nhau thật ấm áp làm hắn nhớ mãi không quên.

Nhưng hiện tại, nàng còn nhớ Sơ Thất ca ca của nàng hay không?

Hay là không cần nhớ rõ, cứ như bây giờ thì tốt rồi.

Trong lòng nàng Sơ Thất ca ca là sạch sẽ, mà hắn lại là thích khách tay dính đầy máu tươi.

Cứ như vậy vẫn tốt hơn, hắn cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, đến khi nàng hạnh phúc.

Trong lòng Hàn Băng đột nhiên dâng lên một cỗ mất mát không nói nên lời.

A Mi, hắn luôn bảo vệ nang, hắn không biết mình có thể bảo vệ nàng bao lâu.

Có lẽ có một ngày nàng gặp được người cho nàng hạnh phúc, như vậy, hắn nên rời khỏi nàng.

Nếu thật sự có ngày đó, hắn nên làm như thế nào?

Hắn không dám nghĩ, ánh mắt hắn bất đắc dĩ, ánh mắt bất lực nhìn ra cửa sổ kia.

Mà trên đường A Mi đi về phòng của mình, trong mắt cũng tràn ngập sự giãy dụa, nàng làm sao vậy, mỗi lần nhìn thấy lâu chủ trong lòng lúc nào cũng rung động mãnh liệt.

Không được, trong lòng nàng chỉ có Sơ Thất ca ca.

Nhưng, trong mắt nàng nhịn không được lộ ra thần sắc suy tư, bọn họ lại giống nhau như vậy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK